Đàm Tĩnh đành phải mang bút ra, cô đứng rất gần người đàn ông, đến nỗi có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng toát ra từ anh ta, nửa giống mùi bạc hà mát lạnh, lại có vẻ như mùi trà xanh thơm ngát, vừa thuần khiết, vừa sạch sẽ.
"Cảm ơn."
Người đàn ông quay đầu đi viết chữ, Đàm Tĩnh hơi cúi đầu nên có thể nhìn thấy tay anh, những ngón tay rất thon và dài.
Đàm Tĩnh vội vàng quay trở lại quầy thu ngân, lục tục xếp tiền, khi người đàn ông tiến đến quầy để trả tiền, tim cô vẫn còn đang đập thình thịch, hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh vậy.
Hồi đó cô vừa thi đỗ vào trường trung học số 14. Bài vở thì nặng, nhà lại ở xa nên một tuần cô mới về nhà một lần. Lần nào về nhà cũng là thứ Bảy, mẹ sẽ nấu chút gì đó cho cô ăn, chẳng kịp nói chuyện được mấy câu lại vội vàng chuẩn bị đi dạy. Hồi đó, mẹ cô thường tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần đi dạy gia sư đàn piano, học sinh đều ở xa, đi đi về về phải đổi mấy tuyến xe buýt, có điều, thu nhập cũng khá tốt. Đàm Tĩnh biết mẹ vất vả nên xưa nay luôn rất ngoan ngoãn.
Khi lần đầu tiên mẹ phát bệnh, Đàm Tĩnh đang học trên lớp. Cô chủ nhiệm gọi cô ra ngoài, bảo rằng mẹ cô vừa nhập viện. Đàm Tĩnh hoảng loạn vội vàng chạy vào bệnh viện, cô không tìm thấy mẹ ở phòng Cấp cứu, đang định hỏi thăm y tá chỉ nghe thấy phía sau có người hỏi: "Bạn có phải là con gái của cô Tạ không?"
Một giọng nam trung trầm ấm dễ nghe, như có sức hút nam châm, lọt vào tai khiến người ta không khỏi rung động. Đàm Tĩnh ngoái đầu lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cổ áo, cổ chiếc áo phông kẻ màu xanh nhạt, là một cậu thanh niên rất sáng sủa và phóng khoáng.
Lúc ấy Đàm Tĩnh đang cuống quýt đến lú lẫn cả đầu óc, chỉ biết hỏi: "Mẹ tôi ở đâu ạ?"
"Đã chuyển sang phòng Theo dõi rồi, bác sĩ nói tạm thời phòng bệnh chưa có giường, đợi lúc nào có giường rồi sẽ chuyển đến phòng bệnh." Cậu hơi ngập ngừng, rồi nói: "Để tôi dẫn bạn đi."
Đàm Tĩnh cùng cậu thanh niên băng qua một dẫy hành lang dài dằng dặc, ngoặt qua một khúc quanh mới đến phòng Theo dõi của khoa Cấp cứu. Mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, người cắm mấy ống dẫn từ máy móc gì đó nối ra, bà đắp chiếc chăn của bệnh viện, gương mặt trắng bệch, cả môi cũng tím tái. Tiếng gọi "mẹ" của Đàm Tĩnh nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt cô trào ra.
Cậu thanh niên an ủi: "Bác sĩ nói đã ổn rồi, bạn đừng lo lắng quá."
Đàm Tĩnh không hề biết mẹ bị bệnh tim, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, đột nhiên nghe nói mẹ bị bệnh tim, cô thấy trời như đổ sập xuống, hoang mang lo lắng vô cùng. Cũng may cậu thanh niên kia tuy không lớn hơn cô là bao nhưng xử lý mọi việc rất bình tĩnh. Nghe cậu kể đầu đuôi sự việc, Đàm Tĩnh mới biết hóa ra cậu ta tên là Nhiếp Vũ Thịnh, hôm nay mẹ cô đến nhà dạy cậu học đàn piano, ai dè đang dạy nửa chừng thì bị ngất xỉu, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, sau khi được các bác sĩ cấp cứu, đến giờ đã không có gì nghiêm trọng nữa.
Đàm Tĩnh tất nhiên cảm kích vô cùng, cứ rối rít cảm ơn. Cô cảm ơn nhiều đến mức cậu thanh niên cũng phải áy náy: "Bạn đừng khách khí như thế, đừng nói là cô giáo, cho dù là người lạ gặp phải chuyện này, tớ cũng phải đưa người ta đến bệnh viện mà." Rồi cậu ta bổ sung thêm một câu: "Cô Tạ bình thường đối xử với tớ rất tốt."
Sau này Đàm Tĩnh mới biết, Nhiếp Vũ Thịnh còn ứng trước 5000 tệ đặt cọc tiền viện phí. Mẹ cô nằm viện hơn nửa tháng, sau khi ra viện mới đi ngân hàng rút tiền, vị bác sĩ đã nhắc kỹ bà phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nên Đàm Tĩnh nhận nhiệm vụ đem tiền đi trả cho Nhiếp Vũ Thịnh.
Khu nhà Nhiếp Vũ Thịnh ở nằm trên núi, lưng dựa núi mặt nhìn ra biển, phong cảnh đẹp vô cùng. Mùa này đang độ hoa phượng nở rộ, hai bên đường toàn những cây phượng vừa to vừa cao, nhìn từ xa những chùm phượng rực rỡ trông giống như một đàn bươm bướm đầy màu sắc. Hàng cây cao ngất kéo dài đến tận đỉnh núi, góp phần tô điểm thêm cho con đường nhựa. Đường núi quanh co, Đàm Tĩnh ngồi trên xe buýt đến tận bến cuối cùng, cả chiếc xe rộng thênh thang, chỉ còn lại một mình cô.
Bảo vệ ở cổng không cho cô vào, Đàm Tĩnh phải nhờ điện thoại bàn của bảo vệ gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, rồi đứng dưới bóng cây phía ngoài cổng chờ. Hai bên vỉa hè rụng đầy hoa đỏ, như vừa có một trận mưa hoa đổ xuống vậy. Đàm Tĩnh đứng một lát, bỗng thấy có gì đó r xuống đầu, đưa tay lên sờ, mới biết hóa ra là một bông hoa rụng xuống. Cô vừa gỡ bông hoa trên đầu xuống, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Đàm Tĩnh quay người lại, quả đúng là Nhiếp Vũ Thịnh. Cậu mặc một bộ áo phông quần trắng, sải bước trên lớp lớp hoa rụng đỏ chói, nở nụ cười với cô: "Chắc cậu chờ lâu rồi hả?"
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |