Bấy giờ Đàm Tĩnh mới nhìn kỹ dáng vẻ của Nhiếp Vũ Thịnh, trông cậu ta mặt mũi sáng sủa, là một anh chàng điển trai hiếm có. Đàm Tĩnh là người sống khép kín, ở trường rất hiếm khi nói chuyện với con trai, nên còn chưa mở mồm, mặt cô đã đỏ ửng lên: "Đâu có." Lấy lại tinh thần, cô rút chiếc phong bì trong tay ra đưa cho cậu, "Cái này mẹ tớ bảo mang đến cho cậu, còn nữa, cảm ơn cậu."
Nhiếp Vũ Thịnh không nhận ngay phong bì, mà hỏi trước: "Cô Tạ đã khá hơn chưa?"
Đàm Tĩnh đáp: "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Nhiếp Vũ Thịnh nói: "Thật ngại quá, tiền học phí mấy tháng nay còn chưa gửi cô Tạ, 5000 tệ này trả trước tiền học phí đã, còn hơn 1000 tệ nữa, đợi vài ngày nữa tớ gửi nốt, được không?"
Cậu nói rất lịch sự, Đàm Tĩnh cũng không nắm rõ việc dạy học của mẹ, chỉ biết mẹ ra ngân hàng rút tiền rồi bảo mình đưa đến đây, nên cô lí nhí: "Hay là cậu cứ nhận số tiền này trước đi, tiền học phí gửi mẹ tớ sau cũng được"
Nhiếp Vũ Thịnh bật cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt: "Sao cậu bướng bỉnh thế nhỉ?"
Vốn dĩ chỉ là một câu nói bình thường, nhưng tim Đàm Tĩnh lại đập rộn lên như vừa mới thi chạy 800m đường dài ở trường vậy, đập đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài luôn.
Một buổi tối rất lâu sau đó, hôm ấy Vương Vũ Linh, người bạn ở trọ cùng cô không có việc gì chán quá, bèn thuê mấy đĩa phim DVD về xem, trong đó có một bộ phim tên là "Rung động", Đàm Tĩnh đang cắm cúi giặt quần áo, cả một chậu to tướng toàn là quần áo với ga giường, cô vò đến mỏi nhừ cả hai tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngó màn hình ti vi. Phim điện ảnh đương nhiên là rất đẹp, rất lãng mạn, hóa ra cảm giác rung động của tất cả các chàng trai cô gái trên thế giới này đều đẹp và lãng mạn như vậy, đẹp đến nỗi khiến người ta thương cảm khôn nguôi.
Đợi vị khách đem bánh ga tô đi, Lương Nguyên An rửa tay thay quần áo đi ra ngoài, cười hề hề hỏi: "Cùng đi ăn đêm chứ?" Vương Vũ Linh đồng ý ngay, Đàm Tĩnh nói: "Tôi còn phải về giặt quần áo..."
"Vài bộ quán áo đó của cậu giặt tí là xong." Vương Vũ Linh ngt lời cô, "Đã bảo cậu mua cái máy giặt từ lâu mà cậu cứ không chịu."
Đàm Tĩnh không đáp, mỗi tháng tiền thuê nhà rồi tiền điện, nước, cái gì cũng cần tiền, cuối cùng cô chẳng còn được bao nhiêu. Vương Vũ Linh đã lôi cô xềnh xệch: "Đi thôi đi thôi, về nhà cũng chỉ xem ti vi chứ làm gì."
Đến ngã tư, rẽ vào một cái ngõ, trong ngõ có mấy hàng thịt nướng. Đang lúc đông khách, hàng nào cũng thấy lửa cháy ngùn ngụt. Lương Nguyên An hẳn là khách quen ở đây, vừa vào đã oang oang chào hỏi chủ quán, tự mình gọi một đống đồ ăn, rồi lại kêu thêm ba cốc bia hơi. Đàm Tĩnh nói: "Tôi không biết uống bia."
Vương Vũ Linh đẩy cốc bia về phía Lương Nguyên An : "Đàm Tĩnh, cậu nhà quê hết chỗ nói, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám." Rồi nhớ lại chuyện tiền giả, cô liến thoắng kể cho Lương Nguyên An nghe, "Anh xem, cô ấy có phải là ngớ ngẩn không chứ?"
Đàm Tĩnh cười trừ, Lương Nguyên An hỏi: "Tờ tiền giả đó đâu, cho tôi xem được không?"
Đàm Tĩnh cúi xuống lấy trong túi ra, Lương Nguyên An giơ lên lật đi lật lại xem xét, đoạn nói: "Tờ này giống thật lắm, bảo sao mà cô không phát hiện ra."
Đàm Tĩnh phân trần: "Tại tôi bận quá nên lú lẫn, lẽ ra phải soi qua máy, nhưng tôi quên khuấy đi mất."
Lương Nguyên An giữ tờ tiền lại : "Để tôi tiêu cho, tôi biết cô không có gan đem đi tiêu."
"Như thế không hay đâu."
Vương Vũ Linh phì cười: "Anh thấy chưa, cô ấy thật thà thế đấy."
Đàm Tĩnh xấu hổ, nhưng không dám làm căng đòi tờ tiền giả từ tay Lương Nguyên An. Đúng lúc này, thịt nướng được mang tới, Lương Nguyên An nhanh nhảu: "Ăn đi, để nguội rồi không ngon nữa đâu." Anh ta và Vương Vũ Linh cười cười nói nói, chuyện này cứ thế mà qua đi.
Căn nhà bây giờ Vương Vũ Linh thuê thuận đường với nhà của Lương Nguyên An, hai người họ cùng nhau đi tàu điện ngầm, còn Đàm Tĩnh đi xe buýt về, cả chiếc xe trống trải chỉ lác đác vài hành khách, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi. Từng ngọn đèn đường chiếu vào trong xe, như bản sao một bộ phim nhựa đã bị hỏng, khiến trong xe thoắt sáng thoắt tối. Đàm Tĩnh gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, gió về đêm se se lạnh, chỉ có lúc sau ca tối, xe buýt mới có chỗ ngồi, bởi vì cô thường tan làm rất muộn. Và cũng chỉ lúc này, cô mới có thời gian để nghĩ ngợi gì đó – thực ra cô chẳng nghĩ gì cả. Đối với cuộc đời, cô đã chai sạn từ lâu rồi, có điều tuy đầu óc cô trống rỗng, nhưng con người cô lại không thể thanh thản
Xuống xe buýt còn phải đi bộ hơn 10 phút nữa, cả khu này đều là những dãy nhà kiểu cũ, hai bên đường san sát những cửa hàng và quán ăn nhỏ, lúc này vẫn còn rất nhiều hàng mở cửa, ánh đèn trong tiệm hắt xuống mặt đường, phản chiếu những hình ảnh ngược. Ngang qua cửa hàng hoa quả, Đàm Tĩnh dừng lại, mua một cân đào. Mùa này đào rẻ, lại rất ngọt. Lúc nhận tiền thừa, có đồng hào lẻ rơi xuống đất, cô tìm mãi không thấy, may sao cuối cùng chủ quán tinh mắt, nhặt lên trả lại cho cô.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |