Một lúc sau, cuối cùng tài xế cũng không chịu được nữa, ho nhẹ một tiếng để biểu thị mình vẫn tồn tại.
Lúc ấy hai cô gái mới ý thức được trong xe có người, khi họ quay sang nhìn, Lục Song nói rất tự nhiên: “Nam Nam, một thời gian nữa bố mẹ và em gái anh sẽ chuyển về đây sống”.
“Vậy thì hay quá, cả nhà được đoàn tụ”. Vệ Nam cười rồi nhìn ra ngoài, thở dài nói: “Lúc thì xếp thành chữ nhân, lúc thì xếp thành chữ nhất….”
Lục Song nhíu mày: “Em chửi gia đình anh giống như đàn chim lưu lạc à?”
Vệ Nam nói: “Em chửi anh lúc nào? Trí tưởng tượng của anh thật phong phú”.
“Thế em nói cái gì mà xếp thành chữ nhân, chữ nhất?”
Vệ Nam phì cười, chỉ tay ra ngoài rồi nói: “Cây đa”.
Lục Song nhìn ra ngoài, những cây đa trên đường xếp thành hình chữ “nhất”, chỗ rẽ biến thành hình chữ “nhân”.
Bỗng nhiên Nguyên Nguyên cười sặc sụa, cười lăn cười bò, không thèm quan tâm đến hình ảnh của mình.
Lục Song nhếch mép, không nói gì.
Bỗng nhiên xe phanh kít một cái, Vệ Nam và Nguyên Nguyên suýt đập đầu vào ghế trước.
Lục Song quay đầu nắm chặt vô lăng, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Vệ Nam không kiềm chế được nữa: “Đằng trước đằng sau không có xe, cũng không có đèn xanh đèn đỏ, đang giữa đường thế này anh phanh cái gì mà phanh...”
Chưa nói hết câu, bỗng nhiên xe lao vụt đi.
“Ui da....” Nguyên Nguyên đập gáy vào ghế sau, kêu lên thảm thiết.
Tài xế không hề cảm thấy có lỗi, vẫn bình tĩnh lái xe. Vệ Nam vội vàng thắt dây an toàn cho mình và Nguyên Nguyên. Tốc độ giống như vớ lấy phao cứu sinh vậy.
“Anh thi bằng lái xe, lý thuyết được 100 điểm”. Lục Song nhếch mép, tỏ vẻ khoái trí.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, không còn gì để nói.
Xin hỏi đại ca thi thực hành được bao nhiêu điểm, lái xe lái đến mức độ dừng đột ngột rồi lại lao như điên. Đúng là số một.
Cùng anh mài lốp xe chứ không phải để anh mài luôn cả mạng.
Hai cô gái sau khi trải qua quá trình biến đổi sắc mặt từ tái nhợt sang tím đen, bây giờ đã trở lại bình thường. Da mặt hồng hảo, nói chuyện thản nhiên như chưa xảy ra chuyện gì.
Cùng tài xế Lục Song mài lốp xe, ì à ì ạch gần một tiếng đồng hồ.
Tay lái của tài xế Lục Song có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Chí ít thì khi vào đoạn đường đông đúc nhiều xe cộ qua lại, anh ta đã biết điều lái xe rất chậm, mắt nhìn chăm chăm vào phía trước, không quay đầu lung tung nữa. So với những chiếc xe lao nhanh như bay vụt qua thì chiếc xe của Lục Song thật giống con ốc sên đang chạy thi cùng bầy sói.
Nhìn nụ cười đắc chí của những tài xế phóng vọt qua, rồi nhìn nụ cười thản nhiên ngây ngô của Lục Song. Vệ Nam và Nguyên Nguyên nhìn nhau, một lần nữa không còn gì để nói.
Cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà biểu tượng của trường đại học T. Lục Song mỉm cười: “Hai nàng, đến trường T rồi, mời hai nàng xuống xe”.
Thực ra chỗ đỗ xe cách trường T rất xa, nếu dùng mắt ước lượng thì có lẽ phải đi bộ mất nửa tiếng.
Có điều tài xế Lục Song không muốn đưa hai cô gái đến cổng trường. Ai bảo con đường này quá hẹp. Chiếc xe mới của anh ta vào thì dễ nhưng ra thì khó. Vệ Nam và Nguyên Nguyên không muốn nhìn thấy xe của anh ta bị kẹt trong góc, không quay đầu được. Thế là hai cô biết điều cảm ơn tài xế một tiếng rồi cùng xuống xe.
Lục Song nhếch mép cười rồi bỗng nhiên nói: “À đúng rồi Nam Nam, tuần sau anh lĩnh lương mời em đi ăn hải sản. Lúc ấy liên lạc sau nhé!”
Chưa đợi Vệ Nam nói xong câu “em không ăn hải sản”, chiếc xe đã lao vụt đi, giống như con ngựa hoang bị roi quất mạnh vào mông, hay nói cách khác giống như con ngựa đứt cương, không biết chạy đi đâu.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên đứng đó, ngạc nhiên nhìn chiếc xe biến mất trong nháy mắt. Anh ta đang lái xe chứ không phải là vung roi quất ngựa.
Đợi chiếc xe đi rồi, Nguyên Nguyên mới ngồi phịch xuống đất, ôm bụng cười nắc nẻ. Vệ Nam đứng bên vỗ vai cô ấy, chờ cô ấy cười xong rồi mới nhẹ nhàng nói: “Cười đủ chưa? Có thể nói cho tao biết lý do được không?”
Nguyên Nguyên ho một tiếng, “Uh, lý do là tao thấy chúng mày đáng yêu quá”.
Vệ Nam nhíu mày: “Câu ấy có ý gì?”
“Hai đứa chúng mày, giống hệt đôi vợ chồng trẻ đang đấu khẩu, còn giả bộ người này nghiêm túc hơn người kia. Tao ngồi cạnh phải nhịn cười đến nỗi sắp thắt ruột rồi đây này... Haha. Cả nhà anh ta chuyển đến đây việc quái gì phải nói với mày. Điều ấy có liên quan gì đến mày....”
Vệ Nam không biết nói gì, chị Nguyên mà lên cơn động kinh thì thật thê thảm. Tiếng cười kinh dị đến nỗi có thể khiến đàn chim trong vòng mười dặm sợ hãi bay đi.
Nghìn non bóng chim tắt, chỉ vì... chị Nguyên cười.
Nguyên Nguyên vẫn ngồi cười sặc sụa, không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |