Ôsin nổi loạn của Suly là một câu chuyện với một nữ chính hài hước, ngốc nghếch và nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm nhưng đã thầm yêu cô từ lâu.
Liệu với tính cách lạnh như băng của anh, không muốn ai biết tình yêu dành cho cô thì cô có nhận ra được tình cảm của anh không?
Chương 1: Ôsin bất đắc dĩ
- Thằng kia ... đứng lại.
Tiếng hét chua như dấm của Kim Anh vang vọng giữa sân trường làm ai ai cũng phải nhìn về phía cô bé có túm tóc đuôi ngựa đang bay lên theo từng bước chạy. Kim Anh đang đuổi một cậu bé vòng vòng muốn đứt cả hơi mà vẫn không bắt được nó. Cô bé dừng lại, rút chiếc dép có gắn hình con mèo ở đầu chiếc dép ra, đưa lên cao ngắm và
Bộp !
Chiếc dép hạ ngay vào trúng giữa vào đầu Thế Du , rồi vênh mặt lên nói :
- Cho mày chết này !
Thế Du đang chạy bị cho ăn dép đau điếng, cậu bé quay đầu chạy lại chỗ Kim Anh, đẩy vai cô cậu nói :
- Ê... sao mày chơi ngu vây.
Kim Anh chìa tay ra :
- Trả đây.
- Kô. – Thế Du bướng nói.
Kim Anh làm mặt ngầu dọa cậu :
- Mày thích ăn dép nữa à. Trả tao nhanh.
Thế Du vênh mặt lên vẻ không sợ.
- Không thích đưa.
Thấy thể trận có vẻ bí làm căng cũng không được nên Kim Anh liền hạ giọng :
- Thôi, trả lại tao quyển sổ đi rồi tao cho mày đi ăn KFC, được kô ?
Thế Du ko suy nghĩ nhiều độp lại ngay 1 câu :
- Kô.
- Ơ.. Mày như đồ điên thế. Trả tao đi. – Kim Anh bực mình hét ầm lên rồi xòe tay ra nói
- NEVER – Thế Du cười tít mắt rồi bước đi luôn để lại Kim Anh với cái bản mặt hầm hầm.
- Cao ... Thế ... Du.
Thế Du tỉnh cơ quay lại :
- Nói bé thôi không cần phải cuồng nhiệt vậy đâu. – Cậu bé cười vang rồi quay mặt bước đi.,
Kim Anh rút ngay chiếc dép còn lại ném vào người Thế Du. Nhưng không ngờ mục tiêu không trúng lại một lần nữa trúng ngay chán cậu bé.
Cậu bé cảm thấy trán mình như có một chất lỏng nong nóng đang chảy xuống. Bất giác đưa tay lên sờ trán rồi mặt cắt không còn giọt máu hét toáng lên :
- Á ... mẹ ơi...
Vừa kêu mẹ xong Thế Du ngất luôn tại chỗ. Kim Anh nhìn thế hốt hoảng chạy lại lấy chân đá nhẹ vào người Thế Du.
- Này ... Dậy đi ... Đừng trả vờ.
Không động tĩnh.
Kim Anh thấy mọi người đang vây quanh mình xì xầm.
- Sao vậy ?
- Chảy máu kìa......
Tiếng hỏi ồn ào làm Kim Anh hoảng loạn, nó đưa mắt cầu cứu ai đó nhưng không thấy ai bên canh. Cùng lúc Thế Nam – Anh Thế Du đi qua , thấy đám đông xúm lại anh chạy lại thì thấy em mình nằm ngất chán chảy máu còn Kim Anh mặt như người mất hồn mắt rưng rưng như muốn khóc. Thế Nam quỳ xuống lay vai Kim Anh hỏi :
- Kim Anh, có chuyện gì vậy ?
Thấy Thế Nam, Kim Anh bật khóc tức tưởi nói :
- Thế Du lấy quyển sổ của em. Em đòi mà nó không trả.
Nấc lên , Kim Anh nói tiếp :
- Nên chẳng may em ném trúng cái dép vào đầu nó, nó ... chảy máu rồi nằm luôn...
Kim Anh cầm chặt tay Thế Nam run run giọng nói :
- Anh ... Du không chết chứ. Nó không chết phải không.
Thế Nam an ủi.
- Không sao đâu mà. Em vào lớp học đi có gì tý qua thăm nó..
Rồi Thế Nam cõng Thế Du vào phòng y tế.. Kim Anh lủi thủi đi về lớp trong nỗi sợ hãi. Một lúc sau Thế Du tỉnh dậy, đầu cậu hơi nhói lên. Thế Du sờ tay lên trán thì thấy mình đã được băng bó cẩn than, cậu xỏ đôi dép vào định đi khỏi phòng y tế đi về lớp thì Thế Nam đi vào, anh hỏi :
- Còn đau kô ?
Thế Du giả vờ kêu đau rồi anh suýt soa tỏ vẻ nghiêm trọng lắm.
- Ây da ... Đau quá ... Khéo lủng đầu mất.
Thế Nam không quan tâm hỏi tiếp :
- Mà sao Kim Anh lại ném dép vào đầu em vậy.
Thế Du oang oang mồm kể lể :
- Thì ra chơi em thấy nó đang đọc cái gì ấy rồi em đến dựt lấy định true nó 1 tí ai ngờ nó phi dép vào đầu em. Nó mà nói tử tế em cũng trả lại nó chứ bộ ai them lấy cái quyển sổ vớ vẩn gì đấy của nó chứ. Con gái gì mà hở tý là dơ dép lên đánh người. Mà cái ..
Thế Du quay lại chả thấy anh mình đâu cả, cậu lại lẩm bẩm :
- Ơ thế nãy giờ mình nói chuyện như thằng điên vậy à.
Thế Du đứng dậy đi về lớp, đang đi chợt bên cạnh cậu có một bóng đèn lóe sáng. Mắt cậu lộ rõ vẻ nham hiểm.
Phi thật nhanh về lớp đứng trước mặt Kim Anh :
- Ê ... ê ...
Kim Anh đang gục mặt xuống bàn , nghe thấy giọng Thế Du cô liền ngẩng phắt đầu lên, cười toe toét :
- Í vẫn còn sống.
Thế Du cốc vào đầu Kim Anh :
- Mày đần à. Ai chết đâu mà sống.