Lập Hàn mỉm cười không nói gì, cậu còn trượt trượt ngồi ngả xuống cho vai thấp lại vừa tầm với đầu Kim ANh. Trịnh Kim thấy vậy cậu liền huých tay vào người Kim Anh đủ cho cô tỉnh giấc,còn ho khan nữa chứ.
Kim Anh giật mình, cô ngồi thẳng người lại, dụi mắt cho tỉnh ngủ, nhìn lên màn hình,giọng nhừa nhựa:
- Sắp hết phim chưa.
- Chưa chắc tiếng nữa mới hết.-Lập Hàn đáp.
- Buồn ngủ thì về thôi.- Trịnh Kim cau có nói.
- Về cái gì. Bỏ tiền ra để xem phim đã hết đâu mà về. Cậu thừa tiền à.- Kim Anh quay xang Trịnh Kim đốp chát.
- Ừ
- Cậu...
Kim Anh bực mình không thèm nói nữa. Cô chú ý lên màn hình.
" Bối Vương gia: Ta sẽ biến nàng thành người của ta...haha..
Uẩn Nhi : Sao người có thể làm thế, uổng công ta từ trước đến nay xem ngươi là quân tử. Ta đã là người của Thập hoàng tử ngươi đừng mong đụng vào người ta.
Bối Vương gia: Thế thì sao chứ...haha...nàng chưa thành nương tử của hắn thì ta và nàng vẫn có thể...haha.Chẳng phải từ trước đến giờ nàng vẫn luôn yêu ta sao.
Uẩn Nhi : Chuyện đấy chỉ là quá khứ còn bây giờ ta đã là người của Thập hoàng tử rồi. Người đừng hòng đụng vào ta.
Bối vương gia: haha...nếu ta muốn nàng có thể ngăn à...haha..
Bối vương gia hung hãn lao về phiá giường Uẩn Nhi, cô sợ sệt nép vào một góc giường, Uẩn Nhi không ngờ người trướcđây mình từng thầm thương trộm nhớ lại là một tên nguỵ quân tử lòng lang dạ sói.
Bối vương gia bò lại gần sát Uẩn Nhi cười gian tà,cô co chân đạp mạnh hắn ra, vùng chạy, Bối vương gia gào lên như con thú bị thương rồi đuổi theo kéo Uẩn Nhi lại đẩy cô xuống dưới sàn xe toạc áo cô ra. Hai khoé mắt Uẩn Nhi cay xè vừa kêu cứu vừa khóc lóc.Càng như thế Bối vương gia càng hăng máu. Hắn cởi y phục của mình ra..."
Kim Anh căng mắt theo dõi tình hình ra sao thì bỗng có một bàn tay che mắt cô lại.
- Nhìn gì mà nhìn cảnh vớ vẩn.- Tiếng nói Trịnh Kim cất lên và đương nhiên chủ bàn tay bịp mắt Kim Anh lại cũng là anh.
- Có gì đâu chứ.
Kim Anh thầm nghĩ đến cảnh này chắc là họ cho luôn đến sáng. Cô gạt tay Trịnh Kim ra nhìn lên màn hình.
- Ối...- Kim Anh há hốc mồm nhìn cảnh thật nóng bỏng ...tên Bối vương gia bỉ ổi đang *** hiếp Uẩn Nhi kĩ- nữ lầu xanh được Thập hoàng tử yêu mến.
Hai má KimAnh nóng bừng cô vội quay mặt đi chỗ khác không nhìn lên màn hình nữa. Lập Hàn thấy hết mọi biểu hiện cảm xúc trên mặt cô cậu lắc đầu cười mỉm. Trịnh Kim thì chẹp miệng không nói gì làm Kim Anh ngại ngại.
"Cạch...
Tiếng phá cửa làm Bối vương gia dừng lại hành động thôi bỉ của mình. Hắn ngước mặt lên nhìn kẻ phá đám.
Thừa Nhật.- mặt hắn thất sắc khi thấy Thập Hoàng tử xuất hiện đúng lúc này.
Thập hoàng tử nhíu mày rồi khẽ nở nụ cười khẩy nhìn hai người. – Vương gia sao giường êm chăn ấm lại không nằm mà lại phải làm dưới đất thế này.
Thập hoàng tử khẽ lướt mắt qua nhìn Uẩn Nhi. Hai hàng lệ lăn dài trên khoé mắt, vừa nấc vừa run run tay cầm tà áo mỏng manh còn xót lại che lên người. Thập hoàng tử đau nhói lòng nhưng vẫn phải tỏ ra thờ ơ...."
Kết thúc cảnh "sexy" Kim Anh quay lại xem, cô nhìn tên Thập hoàng tử trong phim buột miệng khen:
- Uầy. Đẹp trai thế.
Lập Hàn bật cười:
- Đẹp trai bằng anh không.
- Cũng ngang nhau – Kim Anh cười khì.
Lập Hàn ghé vào tai Kim Anh gì đó mà cô cười tít mắt làm Trịnh Kim ngứa ngáy chân tay.Cậu khẽ tằng hắng mà hai người vẫn không biết ý cứ thế nhăn nhở. Lập Hàn đưa mắt nhìn thoáng qua Trịnh Kim cười đầy ẩn ý.
22h...
Hết phim, cả ba cùng ra ngoài bãi. Khuya rồi, trời se lạnh, KimAnh đứng chờ hai người lấy xe, thấy hơi rét, cô đút hai tay vào túi áo.
- Cái gì đây.
Kim Anh cầm thứ trong túi áo mình ra. Cô ngạc nhiên vô cùng khi thấy chiếc móc khoá mà mình thích.Chưa hết ngạc nhiên lại dẫn đến thắc mắc "Sao lại ở đây...mình nhớ là có mua đâu nhỉ...với lại ở đấy cũng chỉ có duy nhất một chiếc thì tên gì đó mua mất rồi còn gì...sao giờ lại nằm trong túi áo cô". Kim Anh nhìn móc khoá đăm chiêu suy nghĩ "Không lẽ..." Cô bỗng nghĩ đến TRịnh Kim "là cậu ta.."rồi lại lắc đầu trề môi lẩm bẩm "cậu ta mà biết tặng qùa người khác sao??" rồi cô cắn môi suy nghĩ " nhưng mà từ hôm đấy đến giờ mình có mặc áo này lại đâu. Sao nó lại có trong túi áo mình.?"
Mài suy nghĩ đến khi hai người lấy xe ra cô cũng không biết.
Chương 80:
- Lên xe.
Kim Anh giật mình "Thôi để về hỏi cậu ta cũng được."
Lập Hàn đề nghị:
- Để anh đưa em về.
Kim Anh lúng túng nhìn xang Trịnh Kim. Mặt mày lấm lét,cô cười từ chối khéo.
- Ờ thôi...hìhì...nhờ anh ngại quá. Dù sao nhà Trịnh Kim cũng gần nhà em để cậu ấy đưa em về được rồi.
- À vậy sao.-Lập Hàn gật đầu cười- Vậy hai người về nhé.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |