Cố tình nhốt mình trong bận rộn để quân đi bản thân đang sống ở ngày nào, tháng nào. Nhưng kỳ lạ thay, vào sáng ngày Hoàn Minh cưới, Tâm Khiết vẫn đứng trân trân nhìn tờ lịch. Cốc cà phê trên tay cô nghi ngút khói dần hóa nguội lạnh. Rồi suốt ngày hôm đó, thần trí cô cứ đang treo ngược trên một cành cây nào đó ở tít đầu bên kia nước Nga. Cô không tin những tàn sư của yêu đương cũ lại khiến mình đỡ đần thế này. Cô đổ tội cho sự mất mát của một… “địa chủ” – Cô luôn trân quý tình yêu với anh như một tài sản giá trị, giờ tự nhiên bị tước mất. Cô dùng lý trí để cắt nghĩa cảm giác trống rỗng, u ám đang ngập tràn trong lòng, nhưng chẳng thể khiến cảm giác đó tan biến đi.
Năm hôm sau ngày Hoàng Minh cưới, bố anh gọi điện cho cô. Sau một hồi lấp lửng, ông vào thẳng vấn đề: Cô có biết anh đang ở đâu? Đến lúc ấy, cô mới biết chú rể đã chạy trốn. Và suốt nhiều tháng sau, anh biệt tăm.
6.
Cơn mưa dau dẳng giữa mùa Hè rải vào không khí lung linh những kỷ niệm. Tâm Khiết đi học về sớm, đứng bên cửa sổ tự thưởng cho mình chút thời gian lang bạt vào những mùa xưa cũ, cùng những hạt mưa. Có một thời cô từng yêu thích mưa. Cô cũng không dám chắc mình đã yêu mưa dạt dào, hay chỉ yêu phơn phớt để ngụy tạo chút yếu mềm, chút nữ tính trước mặt Hoàng Minh. Có một thời cô hay tìm kiếm cầu vồng sau mỗi cơn mưa, như tìm chút động viên từ thiên nhiên quyền năng, rằng chuyện của anh và cô, dù khó khăn nhưng sẽ kết thúc trong muôn vàn màu sắc. Đâu phải cơn mưa nào cũng kết thúc bằng một cầu vồng…
Tiếng chuông điện thoải đổ dồn. Cô đến chỗ máy điện thoại, ậm ừ “Alô”. Đầu dây bên kia chỉ có âm thanh như tiếng thở dồn dập.
- Alô? – Tâm Khiết mất kiên nhẫn.
- Em còn yêu anh không, Tâm Khiết?
Cô cảm thấy màng nhĩ mình căng như sợi dây đàn, khi tiếng nói trầm ấm của anh chạm nhẹ vào đấy. Đầu dây bên kia có tiếng anh cười dịu dàng.
- Anh… anh đang ở đâu?
- Em còn yêu anh không?
- Còn ạ. – Cơn bình tĩnh nhanh chóng trấn áp tâm trạng Tâm Khiết.
- Vậy được rồi. Anh sẽ sớm gặp em thôi. – Nói rồi, Hoàng Minh cúp máy.
Cô quay trở lại bên cửa sổ, tiếp tục nhìn đăm đăm ra màn mưa, cứ như chẳng có gì xảy ra. Một tia gió lên qua khe cửa, vào phe phẩy trên đỉnh mũi, rồi thổi lòng cô phơi phới. Cảm giác đang dễ chịu, bỗng trong cô treo ngang một câu hỏi: Phải chăng anh đã nhìn thấy cô trong quán bar ở Singapore, rồi bày một trò chơi độc ác, để trừng phạt sự tàn nhẫn của cô? Lý trí phủi nhanh đi niềm nghi ngờ ấy: Anh của cô đâu đủ nhẫn tâm mà chơi đùa với tình cảm của người khác, cô gái kia đâu có tội tình gì…
Những chuỗi câu hỏi liên tiếp gõ bing boong vào khối óc Tâm Khiết. Cô vỗ nhẹ vào đầu, có ý đổ sạch dòng suy nghĩ vớ vẩn ra khỏ. Mọi chuyện, khi gặp lại anh, cô sẽ được rành mạch, đâu cần phải hành hạ thần trí bằng việc đoán già đoán non. Rồi cô dồn hết sự tập trung say sưa ngắm bức tranh mưa ngoài cửa sổ, trong đầu duy nhất một câu hỏi nung nấy: Cơn mưa này kiệu có kết thúc bằng một cầu vồng?
Chương 6: GIÁNG SINH TRÊN KHÔNG TRUNG
1. Bánh Mì Rỗng Ruột
Từ tuổi biết chú ý và ghi nhớ những thứ có trên màn hình tivi, tôi đã đặc biệt thích thú mùa Đông và Giáng sinh. Đặc biệt là Gíang sinh có tuyết, cây thông, ông già Noel và món gà tây nướng của trời Âu.
Năm ấy là học kỳ thứ nhất của tôi ở Đức. Và tôi đã học rất chăm chỉ ngay từ những ngày đầu tiên. Cuốn sổ tay luôn dày kín những điều cần học cần làm. Nhưng bên trong thì điềm nhiên như bên ngoài. Tâm trí tôi lúc nào cũng sùng sục: "Mùa Đông. Giang1 sinh. Tuyết." Tôi thích chí xoa xoa hai bàn tay "ếch con" của mình vào nhau khi mỗi ngày được xé đi một tờ lịch. Tháng 10. Tháng 11. Rồi tháng 12!
Tuyết. Những bông tuyết đang rơi. TUYẾT!! Suốt con đườngtừ học xá đến trường, cứ năm bảy bước, tôi lại xoay một vòng, hai tay vung trái vung phải, vung lên vung xuống múa cùng tuyết. Có vài người nhìn tôi cười nhẹ. Tôi chẳng ngượng. Chắc cũng đâu phải lần đầu họ thấy một cô gái xứ nhiệt đới phát cuồng khi gặp tuyết. Tuyết với họ là cũ rích, là kẹt xe, là nước bẩn, là ẩm ướt quần áo. Nhưng tuyết với tôi còn trinh nguyên vẻ mê hoặc.
Từ đầu tháng 12, bữa nào tôi cũng ních căng những chiếc bánh quy hình búp bê múp míp (món ăn truyền thống của giáng sinh châu Âu) và món gà tây nướng. Tối nào tôi cũng lê la trong khu chợ bán cây Noel và các vật trang trí. Tôi tậu về một cây thông bé con nhưng cá tính, với những chiếc lá khỏe khoắn xanh thẫm, đâm tua tủa tứ phương. Tôi soi mình trong các quả châu sáng láng được gắn lên cây. Tôi đắm chìm trong những món vật chất của giáng sinh. Cảm giác mê ly như được sống trong các câu chuyện cổ tích.
Nhưng mỗi ngày hào hứng lại bớt đi một chút. Đến giữa tháng thì tôi thôi ghé khu chợ giáng sinh, món gà tây cũng bị bỏ mứa trong các bữa ăn. Hơi ấm từ vật chất thì tan nhanh.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |