- Xin em, đừng hỏi lại câu ấy được không?
Đôi mắt lạ kì ấy vẫn chú mục vào Phong, không chớp
- Mệt mỏi với em không?
- Mệt mỏi sao? – Phong khẽ cười, lắc nhẹ đầu như phản đối điều ấy – Chỉ cần em không rời khỏi anh, với anh là quá đủ! – Anh khẽ nâng bàn tay mềm kia lên và đặt lên ấy một chiếc hôn
- Chắc là không – Băng nói, nhưng đôi mắt thì liếc xuống phía dưới chân, không rõ nói với Phong hay với chính cô
- Anh chẳng hiểu gì cả!
- Không muốn rời khỏi anh! – Băng bất chợt nhìn thẳng vào Phong, rồi dướn đến hôn anh thật khẽ
- Ba, mẹ!
Tiếng gọi của Thiên làm gián đoạn cuộc âu yếm. Và đầu Phong vừa chợt lóe lên ý nghĩ “đuổi cổ hai đứa nhóc phá đám ra khỏi nhà”, thật phiền, mà toàn phiền không đúng lúc!
- Con định bảo là con đi đón em Vy – Thiên cười trừ, tay chỉ về phía cửa. Lần này chỉ là vô tình thôi nhưng cậu thấy sự vô tình này cũng không tệ – Ba mẹ cứ tiếp tục đi!
Thiên rời đi rồi, Phong khẽ thở dài, nét mặt có chút ngán ngẩm. Còn Băng liếc mắt chỗ khác, cười tủm tỉm.
***
- Anh không cần đón em nữa, em tự đi tự về lâu nay rồi!
Vy vuốt mái tóc đen tuyền, trong một giây, con ngươi khẽ liếc về phía trái nơi bảng chỉ đường trước cổng trường. Một anh chàng giày xanh đang đứng nép mình, chăm chú theo dõi cô bé. Chỉ một giây, và đôi mắt màu nâu khói đầy mê lực lại nhìn thẳng, như mọi thứ xung quanh đều không đáng lưu tâm.
- Đàn ông thật phiền! – Cô nhóc buông thõng một câu nhận định
- Bé không đùa đấy chứ? – Thiên nhướn mày, tại sao một nhóc con 12 tuổi lại có thể phát ngôn ra câu ấy nhỉ? Rồi cậu liếc mắt về phía bảng chỉ đường, lập tức hiểu vấn đề
- Trừ papa ra! – Lại thêm một nhận định, dù không ăn nhập với câu hỏi của anh trai
- Bé phải thấy biết ơn vì có một người chói sáng như anh ở đây, và không thằng quỷ nào dám làm phiền bé chứ! – Nói xong, Thiên phá ra cười. Nhưng cậu ngừng cười ngay tức khắc vì thấy Vy lôi mp3 ra nhét tai nghe vào tai, rồi vặn âm to nhất có thể. Mặt Thiên nghệt ra vài giây, rồi cậu bẹo má em gái:
- Đáng yêu quá mà!!!
- Không thích! Tránh xa em!! – Vy giơ hai tay bắt chéo thành hình dấu nhân, tỏ rõ thái độ kháng cự - Nhưng vô dụng, vì Thiên đã kéo cô nhóc lại sát gần, cánh tay khỏe kẹp chặt cổ Vy, mặc cho Vy hét lên, giãy giụa:
- Lâm Chấn Thiên!!! Anh còn không bỏ ra thì mẹ sẽ biết chuyện anh đưa gái vào khách sạn...
Vy chưa kịp nói hết câu thì Thiên đã buông tay tức khắc, giơ một tay hàng, giọng đầy ái ngại:
- Anh xin!
- Tòa xử án treo. Hmm – Vy kéo lại cổ áo, tiếp tục đưa ra thương lượng – Nếu muốn mấy chuyện xấu của anh không đến tai mẹ, tốt nhất anh để em yên và đừng đưa đón em nữa. Mà sao anh không về trường học đi?
- Anh sẽ đi cho đến khi chắc chắn gia đình mình được an toàn!
- Có ba ở nhà, anh lo gì chứ? Em gái anh lại chẳng phải đứa yếu đuối đâu!
- Anh biết, chỉ là cứ đi như vậy cảm thấy không an tâm. Mấy hôm nay mọi chuyện lại có vẻ bình lặng trở lại...
- Em nghĩ là kẻ thù đang quan sát động thái của ta. Như ba nói, chúng muốn ta run sợ! Nhưng chúng phải thất vọng rồi! – Vy nói, bằng giọng lạnh tanh, khiến Thiên không khỏi khẽ bật cười
- Dù sao – Thiên lắc cổ, vẻ bất cần – Thật chẳng vui khi chưa được biết “kẻ địch” là ai!
- Em thì nghĩ chúng ta sắp được biết rồi! – Vy chợt khựng người, hai con ngươi đưa qua trái - một cái liếc nhanh. Cách một đoạn từ chỗ Thiên và Vy, hai tên vest đen đứng đó, nhìn chằm chằm về phía hai anh em.
- Cả phía sau, chúng ta nãy giờ có kẻ bám đuôi! – Thiên khoác vai Vy, nói nhỏ, rồi kéo cô nhóc đi tiếp, vẫn những bước chân chậm và thong thả
- Moto của anh đâu?
- Ở xưởng bảo trì, cách 500m
- Nếu là theo dõi từ đầu, rất có thể chúng đã đợi sẵn gần đó! – Thiên và Vy vẫn bình thản nói chuyện, như tâm sự, chứ không giống như đang bị theo dõi và gặp nguy hiểm
- Vậy thì karate của anh có dịp cho bé chiêm ngưỡng rồi – Thiên nghiêng đầu, nháy mắt
- Nếu là 20 tên thì sao? – Vy liếc mắt nhìn anh trai, vẻ thách thức
- Hmm ... thì tập môn điền kinh thôi – Thiên ghé tai Vy, thầm thì, miệng vẽ một nét cười, cùng lúc, mắt cậu liếc lên phía phải. Vy nhìn theo hướng anh trai ám chỉ, và thấy cái biển hiệu có logo ngọn lửa – Trạm xăng dầu!
Yup! – Sau cái nháy mắt của Thiên, cả hai anh em cùng lao về phía trước. Như Thiên nói, tập môn điền kinh! Lập tức, hai tên vest đen phía phải và vài tên bộ dạng y chang phía sau cùng chạy đuổi theo.
Chúng không biết rằng Thiên chạy một đoạn, qua góc khuất đã núp sau một biển quảng cáo lớn, còn Vy thì ngoặt một hướng rẽ khác, tiếp tục chạy. Sự phán đoán cho những kẻ bám đuôi nghĩ rằng hai kẻ bị theo dõi đã chia nhau chạy về hai hướng để tìm sự giúp đỡ, nên chúng cũng tức khắc chia thành hai tốp để đuổi theo.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |