Ông Minh cười trừ và đáp: “Đúng đúng đúng, anh nói sai rồi, vợ yêu tha lỗi nhé!”.
Ông nghĩ rồi lại nói vui: “Hinh Dật, A Lãng thích Lâm Nguyệt Loan như thế em đã muốn đón cô bé về cho con trai rồi. Em chuẩn bị cho cô bé đó làm con dâu em đấy hả?”.
“Con còn bé mà, sao lại nói chuyện xa xôi thế. A Lãng bây giờ thích cô bé đó thì em sẽ làm mọi chuyện để vừa lòng con. Nếu con một lòng một dạ với cô bé ấy thì sau này chọn con dâu em sẽ không bao giờ động đến hoàn cảnh gia đình cô bé. Chỉ cần con trai thích là em thích, còn anh sao, Hạo Thiên?”.
Ông Minh cười đáp: “Anh à, chỉ cần vợ đồng ý là anh đồng ý”.
Mẹ đi rồi, cuộc sống lại quay về quỹ đạo cũ. Mọi thứ đã trở lại bình thường, chỉ là Lâm Nguyệt Loan đã im lặng đi nhiều.
“Lâm Nguyệt Loan này, mẹ đi rồi mà cậu đã buồn như thế này. Có phải sau này mẹ cậu không đến nữa đâu cơ chứ, cậu phấn chấn lên chút được không hả?”.
Những lời nói vô tình của Tiêu Tinh Dã đã chạm vào nỗi đau ẩn sâu trong tim cô. Cô cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống vạt áo, cô vội lau đi nhưng không lọt qua được ánh mắt cậu. Tiêu Tinh Dã kinh ngạc nhìn cô và hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.
Tiêu Tinh Dã truy vấn liên tục khiến Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được, cô bình thản nói cho cậu biết: “Mẹ tớ di cư sang Canada rồi, sau này về thăm tớ sẽ rất khó khăn”.
“Cái gì, đi Canada, còn cậu thì sao? Cứ để cậu ở đây không quan tâm…”.
“Tiêu Tinh Dã, cậu đừng nói nữa, cậu muốn tớ khóc sao?”. Giọng Lâm Nguyệt Loan đã đầy nước mắt.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước của cô, trong lòng cậu có nỗi đau vô hình đang len lỏi.
Như mọi hôm, sau khi giảng bài cho Minh Nhật Lãng xong bà Minh nhất định mời cô ở lại ăn cơm rồi hãy về.
“Cháu kiên quyết muốn ở nhà nên bác cũng không còn cách nào, thế nhưng bác đã là người giám hộ của cháu rồi thì không thể không lo được bữa cơm cho cháu mà đã để cháu về”.
Lâm Nguyệt Loan chỉ còn cách ở lại.
Bữa tối chưa tới giờ ăn nên Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan cùng lấy tranh ra ghép.
Mấy hôm nay, sau khi học xong cả hai đều cùng nhau ghép tranh. Bức tranh dần dần đã thành hình, khắp tranh là các ngôi sao đang lấp lánh, duy chỉ thiếu mảnh trăng non.
“Sao lại thiếu trăng chứ?”. Lâm Nguyệt Loan tìm đi tìm lại mấy lần trong hộp giấy xem có rơi miếng nào không.
“Không có, tớ tìm mấy lần rồi, thiếu mất hai miếng ghép mặt trăng chứ. Hôm đó tớ sắp ghép xong mặt trăng rồi thế là không cẩn thận hất một cái, hai miếng đó không thấy đâu nữa”.
“Cậu đánh đổ ở đâu? Để tớ tìm lại xem nào”.
“Đánh đổ từ trên bàn, tớ tìm mấy lần trên nền nhả rồi, sao lại không thấy chứ!”.
“Trên nền nhà không có, hai miếng ghép ấy nhỏ xíu mà, hay là rơi vào trong ngăn kéo?”.
Đôi lông mày Minh Nhật Lãng mở ra, mắt sáng lên: “Đúng rồi, có thể lắm chứ!”.
Cậu vội đến bàn học rồi kéo mấy cái ngắn trên cùng ra, rồi bới loạn xạ. Quả nhiên giữa khe ngăn kéo đã xuất hiện hai mảnh ghép màu nho nhỏ. Cậu sung sướng reo lên: “Cậu xem này, quả nhiên là ở đây”.
Lâm Nguyệt Loan không để ý hai mảnh màu trong tay cậu, ánh mắt cô đang dõi nhìn vào trong tận cùng ngăn kéo, một sợi dây thun dài màu xanh được cuộn lại và để ở đó.
Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo ánh mắt cô, mặt cậu đỏ bừng, hai tai cũng đỏ ửng theo.
Lâm Nguyệt Loan cũng thế, đỏ bừng hai má. Nhìn thấy sợi dây thun ấy trong lòng cô đã hiểu, đã hiểu tại sao Minh Nhật Lãng thích cô…
“Hóa ra, sợ dây giày màu xanh là của cậu?”.
“Uh”. Minh Nhật Lãng cúi đầu đáp nhưng vẫn không giấu được gương mặt đỏ bừng.
“Khi tớ băng bó cho cây hòe nhỏ, cậu đứng đâu mà nhìn thấy được thế?”.
“Tớ đứng ngoài lan can tầng ba, tớ thấy Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe, sau đó thấy cậu băng bó cho nó”.
“Là Tiêu Tinh Dã và Tần Quảng Phong đá gẫy cây hòe á?”.
“Uh, khi tớ nhìn thấy cảnh ấy trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng nhìn thấy cậu đến băng bó cho cây hòe, thật là dịu dàng. Lâm Nguyệt Loan, cậu thật tốt bụng”. Minh Nhật Lãng chậm rãi nói từng chữ.
Căn phòng trở nên vô cùng im lặng, ánh tịch dương xuyên qua cửa sổ kính nhuộm vàng lên bức tường màu trắng. Gương mặt hai cô cậu thiếu niên thiếu nữ lúc này cũng ửng đỏ, có phải do ánh tịch dương nhuốm màu?
Vịnh Hoàng Lô, thành Đông, ở gần thành phố A, có một dãy nhà nằm khá yên tĩnh. Xe ông Minh Hạo Thiên rẽ vào một con ngõ rồi rẽ trái phải một hồi mới đi vào sân của một căn biệt thự kiểu nhỏ.
Khi ông xuống xe, có một phụ nữ khá trẻ từ trong nhà bước ra, thế nhưng không bước lên đón ông mà chỉ dựa vào cửa nhìn ông và cười, một tay vịn thành ghế một tay đặt dưới bụng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |