Bọn họ liệu có thể thoát thân?
Tiếng nổ vừa dứt, nhóm Trần Bắc Nghiêu lấy hết tốc lực tiến về phía trước.
Tuy nhiên, sát thủ ở trong nước dù có lợi hại đến mấy cũng không thể bằng binh lính Thái Lan trưởng thành nơi rừng núi. Khoảng hơn hai mươi phút sau, động tĩnh từ trong rừng rậm phía sau và tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Cuối cùng một tiếng súng giòn giã vang lên, người vệ sỹ chạy cuối cùng "hự" một tiếng rồi ngã vật xuống đất!
Trần Bắc Nghiêu và một tâm phúc đưa mắt nhìn nhau, tâm phúc đó gật đầu rồi cất giọng nghiêm nghị: "Dừng lại!"
Đoàn người dừng bước. Tim Mộ Thiện đập mạnh, đến lúc giao chiến rồi.
Nhưng trong bất hạnh cũng có may mắn, vùng đất này địa hình phức tạp hiểm trở. Mười mấy người tản ra nấp đằng sau những tảng đá lớn. Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện và hai người vệ sỹ nằm trên triền núi, nơi có địa thế cao nhất.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả mọi người như ngừng thở, chờ đợi đối phương rơi vào vòng hỏa lực.
Bọn chúng có bao nhiêu người? Không biết. Bọn chúng mang theo loại vũ khí nào? Chịu chết.
Khoảng nửa phút sau, cây cối cách chỗ ẩn nấp ba bốn mươi mét đột nhiên động nhẹ. Sau đó, mấy hình bóng mặc quân phục màu xanh lá cây lặng lẽ tiến lên.
Đó là những người lính tiền trạm. Loạt đạn làm người vệ sỹ bị thương lúc ban nãy chắc chắn do chúng bắn.
Trần Bắc Nghiêu giơ tay ra hiệu, rồi anh từ từ nâng khẩu súng lục ngắm chuẩn...
Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng đanh sắc vang lên, mỗi phát đạn bắn trúng mi tâm một người. Ba tên lính tiền trạm Thái Lan vừa lộ diện liền đổ rạp xuống đất. Mộ Thiện biết Trần Bắc Nghiêu thạo về súng ống nhưng cô không ngờ anh bắn giỏi như vậy.
Tuy nhiên Mộ Thiện không phải là người duy nhất kinh hãi. Tiếng động ở khu rừng phía trước trở nên tạp loạn, nhưng nhất thời không thấy xuất hiện thêm một bóng lính nào.
Trong giây lát, Mộ Thiện hiểu ý Trần Bắc Nghiêu. Đám binh lính Thái Lan tuy dũng mãnh nhưng chúng có tiền nên hưởng lạc quen rồi, ai mà không sợ chết? Chúng đuổi theo Trần Bắc Nghiêu với niềm tin nhất định sẽ bắt được anh, do chúng người đông lại thông thạo địa hình. Nào ngờ chưa chính thức giao chiến đã bị Trần Bắc Nghiêu dùng súng lục bắn chết ba người.
Trong cuộc chiến ai cũng biết, mưa bom đạn nổ không đáng sợ bằng kẻ địch giấu mình nơi góc tối. Vì vậy nhất thời đám binh lính Thái Lan không người nào mạo hiểm xông lên.
Nhân cơ hội này, Trần Bắc Nghiêu quay đầu nói với một vệ sỹ và một lính đánh thuê ở phía sau: "Đưa chị dâu đi trước, chúng tôi ở đây chặn hậu."
Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng trong giây lát.
Anh bảo cô đi trước?
Hóa ra đây mới là mục đích anh dừng lại phục kích đối phương? Anh muốn cầm chân kẻ địch để cô trốn thoát?
Mộ Thiện không lên tiếng, cô càng nắm chặt tay Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu nhìn cô chăm chú, gương mặt trắng ngần của anh lạnh lẽo như bị một lớp băng bao phủ. Anh kiên định gỡ tay cô, lực đạo vừa chậm vừa mạnh mẽ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu dùng sức hất tay cô, anh đặt khẩu súng lục của anh vào lòng bàn tay cô. Cô ném khẩu súng xuống đất, anh nhặt lên lại đặt vào tay cô và bóp mạnh đầu ngón tay cô để giữ chặt khẩu súng.
Mộ Thiện lập tức hóa đá, anh đưa súng cho cô? Anh quyết định liều mình để bảo vệ cô? Từ trước đến nay lòng chiếm hữu của anh luôn luôn mạnh mẽ, vậy mà vào lúc này, anh nỡ đẩy cô đi?
"Anh sẽ đi tìm em." Trần Bắc Nghiêu vờ như không thấy nỗi đau trên gương mặt Mộ Thiện, anh mỉm cười: "Em ở đây cũng chẳng giúp được gì. Dù anh có bị bắt, Thủ lĩnh cũng sẽ không giết anh, mười tỷ của ông ta còn nằm trong tài khoản của em. Em thoát ra ngoài rồi dùng số tiền đó chuộc anh về."
Vào thời khắc nguy nan này, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nói nhiều điều, nhưng chung quy lại đều ép cô bỏ đi. Tuy nhiên ai cũng biết, nếu anh rơi vào tay Thủ lĩnh, dù có trả lại tiền cho ông ta, ông ta cũng sẽ không thả người, nhất định anh sẽ bị hành hạ đến chết.
Thần sắc Mộ Thiện đột nhiên trở nên kiên nghị. Cô quyết định làm theo lời Trần Bắc Nghiêu.
"Được, em đi." Mộ Thiện nhướn mắt nhìn anh, nói chậm rãi từng từ một: "Anh sẽ không sao đâu."
Ngữ khí cố chấp của cô khiến Trần Bắc Nghiêu hơi ngây người. Đáy mắt anh lóe lên tia cảm động, nhưng cuối cùng anh vẫn im lặng vẫy tay.
Tất cả mọi người đều nổ súng về nơi có kẻ địch. Dưới sự yểm hộ của làn đạn, một vệ sỹ và người lính đánh thuê lặng lẽ đưa Mộ Thiện quay người tiến về khu rừng rậm ở phía sau.
Mộ Thiện chân thấp chân cao, phóng như bay bất chấp cành lá tua tủa đâm vào da thịt cô.
Trong đầu cô hiện lên đôi mắt của Trần Bắc Nghiêu, ánh mắt ẩn nhẫn đó, sự cảm động rõ ràng đó...
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |