"Chị dâu! Một mình chị ở lại đây..." Người vệ sỹ lưỡng lự.
"Đi nhanh lên!". Mộ Thiện cất cao giọng.
Hai người đàn ông nhìn cô chằm chằm, gương mặt cô như phủ một lớp băng, nghiêm nghị đến mức không thể mạo phạm. Họ nhìn nhau rồi lom khom trèo lên núi.
Năm phút sau.
Mộ Thiện hồi hộp nắm chặt ống nhòm, cô thấy Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt tựa vào tảng đá, sắc mặt anh ngày càng khó coi.
Lúc này, tiếng súng chấm dứt hoàn toàn. Cả khu rừng trở lại bầu không khí yên tĩnh chết chóc, Mộ Thiện có thể nghe thấy tiếng thở của cô.
Người vệ sỹ và tay lính đánh thuê đã giải quyết đám binh sỹ hay chưa? Cô không biết. Đối phương chết hết hay chưa? Cô cũng không rõ.
Phía trước không có bất cứ động tĩnh nào. Mộ Thiện suy đoán chỉ có hai khả năng: hoặc là hai bên đều mất mạng, hoặc là vệ sỹ và người lính đánh thuê đã bị tiêu diệt, còn đối phương bị thương nặng, chúng đang chờ viện binh tới.
Bất luận rơi vào tình thế nào, Mộ Thiện biết cô không thể tiếp tục chờ đợi.
Mộ Thiện nắm chặt khẩu súng, đây là lần đầu tiên trong đời cô đụng đến súng. Cô cúi thấp người, dẫm xuống lá cây và cỏ ướt, từng bước tiến lại gần Trần Bắc Nghiêu.
Khoảng cách giữa cô và anh ngày càng rút ngắn.
Mộ Thiện thậm chí có thể nhìn rõ gương mặt trắng bệch của anh, anh đang nhắm mắt, không biết là hôn mê bất tỉnh hay chỉ tạm thời nghỉ ngơi.
Khi còn cách Trần Bắc Nghiêu mười mấy mét, Mộ Thiện phát hiện cây cối xung quanh cô thưa thớt, cô dễ trở thành mục tiêu của đối phương, vì vậy cô nằm dán mình xuống đất, từ từ bò qua chỗ anh.
Phát giác ra tiếng động bất thường, Trần Bắc Nghiêu vội mở mắt, nhìn thấy Mộ Thiện, ánh mắt anh vô cùng kinh ngạc.
Mấy bước cuối cùng, Mộ Thiện gần như lao đến trước mặt anh. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười bất lực.
"Đi thôi!" Mộ Thiện bỏ súng vào túi áo, giơ tay đỡ anh.
Trọng lượng một nửa cơ thể Trần Bắc Nghiêu đè xuống người Mộ Thiện, nhưng anh vẫn có thể gắng gượng đứng dậy. Mộ Thiện cảm thấy yên tâm một chút. Cô phát hiện anh bị trúng hai phát đạn nhưng may không vào chỗ hiểm, chỉ là vết thương ở đùi khiến anh đi lại bất tiện.
Mộ Thiện dìu Trần Bắc Nghiêu tiến vào rừng núi, nơi có địa thế cao hơn. Đằng sau vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, Mộ Thiện cảm thấy đau lòng, vệ sỹ và người lính đánh thuê đi theo cô chắc không còn sống.
Chân cô bước qua mấy xác chết, có thuộc hạ của Trần Bắc Nghiêu, có cả mấy binh sỹ Thái Lan. Có kẻ mặt úp xuống đất, có kẻ tay vẫn cầm súng mắt trợn trừng. Nhất định chúng có ý đồ tấn công Trần Bắc Nghiêu ở cự ly gần nên mới bị anh giết chết.
Pằng! Một tiếng nổ giòn giã vang lên.
Mộ Thiện cảm thấy Trần Bắc Nghiêu ở trên vai cô giật giật. Cô liền dừng bước, quay đầu nhìn, trên lưng anh có một lỗ nhỏ, máu từ đó tuôn ra xối xả.
Người Trần Bắc Nghiêu lảo đảo, Mộ Thiện không đủ lực đỡ anh, cô mất đà khiến anh ngã xuống đất.
Trần Bắc Nghiêu hít một hơi sâu, anh dường như cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã nhào xuống đất.
Thế nhưng đôi mắt anh vẫn rất trấn tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn Mộ Thiện và cất giọng khản đặc: "Khiến em bị liên lụy rồi."
Nước mắt Mộ Thiện trào ra khóe mi. Cô quay người nhìn về phương hướng đạn vừa bay tới.
Bên dưới dốc núi xuất hiện hình bóng một toán binh lính.
Viện binh của đối phương cuối cùng đã tới nơi.
Bọn chúng chĩa súng về phía Mộ Thiện. Một tên hét lên câu gì đó, đám binh sỹ liền hạ súng xuống.
Chúng coi như Mộ Thiện như không tồn tại, chỉ nhìn Trần Bắc Nghiêu đang nằm bất động trên mặt đất. Chúng nhếch miệng cười nham hiểm rồi từ từ tiến lại gần.
Cả người Mộ Thiện như hóa đá. Cô vẫn ngồi dưới đất, mặt mũi tái mét. Cô giơ hai tay đồng thời dịch người sang một bên, như biểu lộ cho đám binh lính biết, cô muốn vạch rõ ranh giới với người đàn ông này.
Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ nhìn cô, thần sắc bất động.
Khi đám binh sỹ còn cách Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu chưa đầy hai mươi mét, chúng thấy rõ hành động của Mộ Thiện, một tên nói tiếng Trung gượng gạo: "Cô, lại đây! Tên kia, bắt đi!"
Trong lúc di chuyển, tay Mộ Thiện chạm phải khẩu súng tiểu liên bên cạnh một xác chết ở dưới đất. Cô lập tức cầm lên, nhằm về phía toán binh sỹ và dùng toàn lực bóp cò.
Làn lửa đạn bay thẳng về đám lính dưới ánh mắt kinh hoàng của bọn chúng. Cùng lúc này, Mộ Thiện chỉ cảm thấy báng súng thúc mạnh vào bụng cô đau điếng, khẩu súng tiểu liên như mất sự khống chế, cứ thế nhả đạn về phía trước.
Mộ Thiện sợ đến mức hai tay run lẩy bẩy, nhưng cô vẫn cố gắng nắm chặt khẩu súng. Sự việc xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô chỉ nhìn thấy ánh lửa chớp lòa từ nòng súng phụt ra.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |