"Tôi nghe theo lão đại."
"Bất cứ người nào cũng có cái giá nhất định." Trần Bắc Nghiêu nhìn vào mắt anh ta, cất giọng bình thản: "Trừ Mộ Thiện và các chú."
Lý Thành lặng thinh.
Trần Bắc Nghiêu nói tiếp: "Có điều...dùng tiền không phải cách tốt nhất."
Lý Thành gật đầu. Anh ta đi theo Trần Bắc Nghiêu khoảng thời gian không phải ngắn, tuy không gần gũi với anh bằng Châu Á Trạch nhưng cũng coi như anh em đối xử cởi mở. Thế nhưng không ngờ hôm nay Trần Bắc Nghiêu lại thốt ra câu đó, khoản tiền bốn tỷ sáu cũng không sánh bằng anh ta và Châu Á Trạch, điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Lý Thành.
Người trầm ổn như anh ta cũng khó tránh khỏi tâm tư xao động. Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Thành cảm thấy Trần Bắc Nghiêu nói đúng, nuốt trọn mớ tiền rồi lại nhả ra, chỉ e từ nay về sau giới hắc bang ở Đông Nam Á sẽ cho rằng Trần thị của thành phố Lâm là kẻ hèn nhát.
Tất nhiên bọn họ không phải những người yếu bóng vía.
Lý Thành cười nói: "Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh lại bảo tôi đi Đài Loan một chuyến trước khi anh đến Thái Lan?"
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười.
Lý Thành nói tiếp: "Suy cho cùng Quân Mục Lăng cũng không thoát khỏi mối quan hệ với Đài Loan. Tôi đã điều tra kỹ càng, anh ta có tính cách thanh cao, ở chính đàn Đài Loan tuy lời nói không có trọng lượng nhưng cũng có tên tuổi nhất định. Ở Đài Loan trước đây xảy ra mấy vụ án không tìm ra thủ phạm, đều liên quan đến các sát thủ dưới trướng anh ta. Không ít người muốn loại bỏ anh ta, chỉ là "tay ngắn không với tới trời". Vị chính khách đứng sau lưng ủng hộ Quân Mục Lăng, không biết chừng cũng đang muốn "bỏ xe giữ tướng". Chúng ta lại vừa tạo được mối quan hệ với một số quan chức chính phủ Thái Lan. Chỉ cần vài mấy tháng nữa, tôi tin Quân Mục Lăng sẽ chẳng thể làm gì. Chỉ là Châu Á Trạch chịu khổ một chút, nhưng quyền chủ động trong tay chúng ta, cậu ấy sẽ không đến nỗi bị mất mạng."
Câu nói đúng ý của Trần Bắc Nghiêu, anh gật đầu: "Người đứng đầu bang Thanh Liên Đài Loan là bạn của chú tôi. Tôi sẽ gọi điện sang Hongkong cho chú, cộng thêm đám xã hội đen bản xứ có mâu thuẫn với Quân Mục Lang, chỉ một tháng nữa thôi, anh ta sẽ phải nếm mùi đau khổ."
"Vậy tôi nên trả lời Quân Mục Lăng thế nào?"
Trần Bắc Nghiêu trầm tư: "Để tôi cân nhắc đã."
Lý Thành ngồi một lát, báo cáo với Trần Bắc Nghiêu tình hình tài vụ, tình hình sắp xếp nhân lực rồi rời khỏi khách sạn. Trần Bắc Nghiêu rút chìa khóa, mở cửa phòng bên cạnh, nằm xuống giường.
Lúc này trời đã tối hẳn, Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày hôm sau, khi ánh nắng từ cửa sổ lọt vào, Trần Bắc Nghiêu mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, anh liền nhìn thấy đầu Mộ Thiện hơi động đậy.
Anh không rời mắt khỏi cô, phảng phất sợ làm phiền đến cô. Cặp lông mi của cô động nhẹ, cuối cùng cô cũng mở mắt. Ánh mắt cô nhìn Trần Bắc Nghiêu vẫn hơi đờ đẫn. Có lẽ thuốc tê hết tác dụng, vết thương rất đau nên cô lập tức cau mày, đồng thời nhớ lại toàn bộ sự việc.
Trần Bắc Nghiêu cầm bộ đàm gọi bác sỹ, sau đó anh cất giọng dịu dàng: "Chúng ta đang ở Bangkok, rất an toàn. Em bị trúng đạn nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Đợi em khỏe hẳn, chúng ta sẽ trở về thành phố Lâm."
Anh biết cô muốn hỏi điều gì nên báo với cô thông tin quan trọng nhất, để cô đỡ phải mở miệng. Mộ Thiện gật đầu, mấp máy môi: "Đinh...Hành?"
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát: "Có lẽ người của anh ta cứu thoát rồi. Em yên tâm đi, anh đã hứa với em thì sẽ không nuốt lời."
Mộ Thiện nhìn anh, khóe mắt hơi cong lên.
Bác sỹ đi vào phòng, Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống ghế tựa ở bên cạnh. Hai mươi phút sau, bác sỹ vô cùng xúc động khi được thả ra về. Người phục vụ đút cho Mộ Thiện ít cháo loãng rồi lui ra ngoài. Trần Bắc Nghiêu lại ngồi lên giường nắm tay Mộ Thiện.
Mộ Thiện nở nụ cười yếu ớt: "Anh đừng ngồi lâu quá."
Trần Bắc Nghiêu lại nằm xuống bên cạnh cô, cẩn thận ôm cô vào lòng. Mộ Thiện ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lẫn mùi thuốc lá, cô nghi hoặc hỏi anh: "...Thuốc lá?" Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, chắc không thể nào hút thuốc.
Trần Bắc Nghiêu im lặng một vài giây rồi mở miệng: "Để giảm bớt áp lực, sau này anh sẽ không hút nữa." Lúc Mộ Thiện làm phẫu thuật, quả thực anh hơi căng thẳng nên hút hai điếu.
Áp lực? Mộ Thiện cảm thấy đau lòng, cô nghĩ cả cô và anh đều rất ngốc nghếch. Thật ra đêm hôm đó, không phải cô dũng cảm đỡ đạn cho Đinh Hành. Tuy Đinh Hành là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng cô chỉ là người phụ nữ trói gà không chặt, xả thân cứu anh là một việc làm không tự lượng sức. Phản ứng của cô lúc đó hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, cô chỉ muốn giúp Đinh Hành thoát khỏi làn đạn, ai ngờ bản thân cô lại bị trúng đạn, đau đến chết đi sống lại.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |