Lúc này anh còn nhớ đến lời hứa, chứng tỏ anh luôn ghi nhớ trong lòng. Mộ Thiện cảm động gật đầu.
Trần Bắc Nghiêu rời khỏi ngôi biệt thự, nhanh chóng tụ họp cùng Châu Á Trạch. Lúc này đêm đã về khuya, hai người dẫn theo một số thuộc hạ tinh nhuệ nhất lái xe ra vùng ngoại ô. Đoàn xe dừng lại gần một trạm thu phí ở ngoại ô, xe tắt hết đèn pha, lặng lẽ chờ đợi trên con đường nhỏ tối om rẽ ra đường cao tốc.
Châu Á Trạch nhìn quanh bằng ánh mắt cảnh giác, ngón tay anh ta gõ gõ lên vô lăng. Trần Bắc Nghiêu ở ghế sau lên tiếng: "Sợ rồi à?" Châu Á Trạch "hừ" một tiếng rồi mở miệng hỏi: "Tại sao anh không trực tiếp loại bỏ hắn?"
Trần Bắc Nghiêu cười nhạt: "Cậu ta theo tôi nhiều năm như vậy, nếu muốn hại chúng ta thì đã ra tay từ lâu, cần gì đợi đến bây giờ? Cậu ta có lẽ đã nộp chứng cứ lên Sở công an. Giết cậu ta cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì?"
Trần Bắc Nghiêu đã suy nghĩ kỹ. Trước đây anh luôn để các tâm phúc làm việc độc lập, đôi khi ngay cả Châu Á Trạch và Lý Thành cũng không biết công việc của đối phương. Nhưng sau khi Lý Thành cứu mạng anh, anh đã trao nhiều quyền hạn cho anh ta. Đặc biệt là một số vụ quan trọng, Lý Thành đều nắm rất rõ. Lý Thành là cảnh sát, lại dốc lòng vì anh. Điều này khiến Trần Bắc Nghiêu cảm thấy phức tạp, đồng thời anh nhận ra có thể lợi dụng điểm này.
"Ý anh là Lý Thành sẽ nể tình xưa nghĩa cũ?"
"Đúng." Trần Bắc Nghiêu khép hờ mi mắt, cất giọng lãnh đạm: "Lý Thành là người trọng tình cảm. Tôi sẽ khiến cậu ta càng khó xử."
Như hưởng ứng lời anh nói, trên đường quốc lộ xuất hiện một chiếc xe con màu đen, lặng lẽ lăn bánh trong đêm tối. Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, khi chiếc xe lái vào làn đường của trạm thu phí, hai người xuống xe đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, bảy tám chiếc xe ở bên ngoài trạm thu phí do thuộc hạ Trần Bắc Nghiêu điều khiển đồng thời nổ máy, bao vây chiếc xe con màu đen. Chiếc xe con màu đen thấy vậy định quay đầu nhưng mọi ngả đường đều bị bịt kín.
Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch không vội vàng, hai người đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, im lặng chờ đợi. Một lúc sau, chiếc xe con màu đen mở cửa, người xuống xe chính là Lý Thành.
Anh ta bước đến trước mặt Trần Bắc Nghiêu: "Lão đại, sao mọi người lại ở đây?"
Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, Châu Á Trạch mở miệng trước tiên: "Chẳng phải anh đang trên đường về quê hay sao? Chúng tôi đến tiễn anh."
Trần Bắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lý Thành. Sự trầm mặc của anh khiến Lý Thành toát mồ hôi lạnh, anh ta nhạy cảm nhận ra điều bất thường.
"Tôi biết cả rồi." Trần Bắc Nghiêu lúc này mới lên tiếng, anh vỗ vai Châu Á Trạch. Châu Á Trạch mặt nặng mày nhẹ đi ra đằng sau cốp xe, lấy một cái va ly đưa cho Trần Bắc Nghiêu.
Trần Bắc Nghiêu để va ly lên đầu xe và mở ra, bên trong chứa đầy những xấp tiền. Anh đóng nắp va ly rồi quẳng cho Lý Thành. Lý Thành hai tay ôm chặt cái va ly, vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc.
Trần Bắc Nghiêu nói từ tốn: "Số tiền này chú hãy giữ lấy, để lo cho chú và Bạch An An. Trương Ngân Thiên có bất cứ động tĩnh gì, tôi sẽ thay chú giải quyết."
Lý Thành vẫn há hốc miệng, Trần Bắc Nghiêu cười khẽ: "Tôi luôn coi chú là anh em, mạng sống của tôi cũng do chú cứu. Bất cứ lúc nào chú muốn lấy mạng tôi cũng được. Nhưng chú nhớ hãy báo cho tôi biết trước, để tôi thu xếp cho chị dâu của chú. Chú cũng biết cô ấy là người vô tội."
Lý Thành đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa cảm động. Anh ta trầm mặc một lát, rồi gật đầu lia lịa: "Lão đại...anh bảo trọng." Nói xong Lý Thành quay người đi về xe ô tô của anh ta.
Châu Á Trạch vẫy tay, mấy chiếc xe ở xung quanh lập tức tản ra nhường đường. Nhìn chiếc xe con biến mất trong bóng đêm, Châu Á Trạch thở dài: "Không phải anh thật sự đợi hắn quay về bắt anh đấy chứ?"
Trần Bắc Nghiêu dõi theo hướng chiếc xe con, anh không trả lời.
Khi Trần Bắc Nghiêu về đến nhà, Mộ Thiện vẫn chưa ngủ. Cô nằm trên giường, mở to hai mắt, lo lắng nhìn anh. Trần Bắc Nghiêu ôm cô hôn hít một hồi mới chịu đi tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, Mộ Thiện tự chế giễu bản thân, bây giờ cô thật sự giống người đàn bà của trùm xã hội đen, bắt đầu hoảng hốt lo sợ vì anh. Sự việc lần này tương đối nghiêm trọng, cô chỉ sợ một ngày nào đó tỉnh giấc, anh đã bị cảnh sát bắt đi mất.
Trần Bắc Nghiêu tắm xong đi ra ngoài, Mộ Thiện vẫn chưa ngủ, anh biết rõ cô đang nghĩ gì nên hơi đau lòng. Anh trèo lên giường, ôm cô từ phía sau và cất giọng dịu dàng: "Em đừng lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
Mộ Thiện không hiểu tại sao đến lúc này anh vẫn có thể trấn tĩnh như vậy. Trần Bắc Nghiêu cố tình khiến cô không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, anh thò tay vào váy ngủ của Mộ Thiện và đè cô xuống dưới thân.
Một lúc lâu sau, Mộ Thiện mềm nhũn người nằm úp trên ngực Trần Bắc Nghiêu. Cô nói nhỏ: "Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn thảnh thơi hưởng thụ?"
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |