Chương 32 - Tam giác vàng
Xung quanh rất tĩnh.
Đó là một không gian tĩnh mịch vô cùng, con người có thể lắng nghe tiếng động từ rất xa. Phân biệt một cách tỉ mỉ, có thể thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa thành một bản nhạc đặc trưng của miền sơn cước.
Mộ Thiện tỉnh dậy trong không khí yên lặng đó.
Đập vào mắt cô là ngôi nhà gỗ xa lạ. Mộ Thiện ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ khá lớn. Hai mặt của gian phòng đều có cửa sổ mở toang, làn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào. Ngoài cửa sổ, một bên là màu xanh lục của cây cối san sát, một bên có tầm mắt rất rộng, có thể nhìn thấy dải núi thấp nhấp nhô ở phía xa xa.
Đồ gia dụng trong nhà đều làm bằng gỗ, ngay ngắn ngăn nắp, phảng phất mùi thơm của thảo mộc. Trong phòng có cả tivi và tủ lạnh.
Quần áo của Mộ Thiện đã bị thay, trên người cô chỉ cuốn một tấm xà rông màu đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn. Lớp vải mỏng cọ nhẹ và da cô, khiến cô lạnh buốt sống lưng.
Ai đã thay quần áo giúp cô?
Mộ Thiện nhớ lại tình cảnh trước khi cô hôn mê bất tỉnh, hình ảnh người vệ sỹ bị giết chết máu chảy lênh láng như hiện ra trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị Tầm bắt cóc.
Điều duy nhất Mộ Thiện cảm thấy an ủi là cơ thể cô không có cảm giác ẩm ướt đau nhức sau cuộc giao hoan.
Chỉ có điều...cô đang ở đâu?
Mộ Thiện xuống giường, không có giày dép, cô chỉ có thể đi chân trần trên nền nhà làm bằng gỗ cũ kỹ. Vừa ra đến cửa, Mộ Thiện liền thấy một người phụ nữ già nua có nước da ngăm đen, thân hình gầy gò nhỏ bé, tóc bạc trắng đi lên cầu thang.
Bà ta mặc váy xà rông màu tím đỏ. Thấy Mộ Thiện, bà ta chắp hai tay trước ngực, nói giọng dịu dàng.
"Sawatdee." (สวัสดี tiếng Thái có nghĩa là "Xin chào")
Mộ Thiện hiểu ý câu này, cô cũng chắp tay trước ngực đáp lại: "Chào bà!". Bà lão đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói thêm vài câu gì đó, lần này Mộ Thiện chịu chết, không hiểu một từ nào.
Bà lão kéo tay Mộ Thiện, cô theo phản xạ rụt tay lại. Bà lão lắc đầu buông tay tự mình đi vào nhà. Một lát sau bà đi ra, một tay bà cầm cốc sứ màu xanh, bên trong đổ đầy nước, tay kia kéo một cái mâm, trên có bát cơm, vài miếng thịt gà, tương ớt đỏ đỏ vàng vàng và vài lá húng quế.
Mộ Thiện không biết cô ngủ bao nhiêu ngày, đến lúc này cô mới cảm thấy bụng đói rã rời. Cô cám ơn bà lão và bắt đầu cắm cúi ăn như hổ đói.
Đợi cô ăn xong, bà lão thu bát và cốc, bà ta chỉ tay ra ngoài cửa: "Tầm."
Mộ Thiện ngớ người, bà lão sợ cô không hiểu, liền lặp lại câu nói: "Tầm."
Mộ Thiện gật đầu, bà lão lặng lẽ rời khỏi phòng.
Về thân phận của Tầm, Mộ Thiện đã chắc chắn đến bảy tám mươi phần trăm, hắn nhất định là sát thủ. Một thương nhân, thậm chí một tên xã hội đen bình thường không thể nào có thân thủ khoa trương như hắn.
Nếu bây giờ cô đang ở Thái Lan, Tầm lại nói Trần Bắc Nghiêu ngáng đường thì không khó suy đoán, nhất định đó là vì ma túy. Nơi cô đang ở có khả năng là mảnh đất sản sinh ma túy nổi tiếng thế giới: Tam giác vàng.
Phương hướng bà lão vừa chỉ là phía trước ngôi nhà, Mộ Thiện xuống cầu thang gỗ, đi bộ về khoảng trống phía trước ngôi nhà. Hai bên đều là rừng rậm, toàn những cây cổ thụ cao lớn và đám cỏ dại tạp loạn, giống một bức bình phong màu xanh vững chắc.
Ông mặt trời từ từ lộ diện trên không trung, đất ở dưới chân cũng bắt đầu ấm dần.
Phía trước có một con đường nhỏ chạy thẳng lên khe núi phía xa. Lối rẽ vào đường nhỏ đậu một chiếc xe Jeep dính đầy bùn đất. Khi Mộ Thiện tiến lại gần, hình ảnh đang diễn ra ở cửa xe sau khiến cô lập tức dừng bước.
Cùng lúc đó, tiếng thở dồn dập và tiếng kêu rên cũng ngày càng rõ ràng.
Là Tầm.
Đôi chân dài rắn chắc của hắn thò xuống đất, tấm lưng trần lên xuống mạnh mẽ, từng giọt mồ hôi trên lưng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Cặp chân dài thon thả của một người phụ nữ ép chặt hai bên hông Tầm. Theo từng đợt ra vào của hắn, cặp đùi đó lắc đi lắc lại.
"Lampo..." Tầm cất giọng trầm khàn.
Mộ Thiện quay mặt đi chỗ khác.
Một lúc sau, người phụ nữ tên Lampo cuối cùng cũng hét lên một tiếng, rồi tiếng va chạm kịch liệt biến mất.
Khi Mộ Thiện quay đầu, đôi chân của Lampo vẫn thò ra ngoài cửa xe, còn Tầm nằm bất động trên người cô ta.
Vài giây sau, Tầm nhổm dậy, hắn nói nhỏ hai câu tiếng Thái với Lampo rồi kéo khóa quần. Hắn chui ra khỏi xe, mặc kệ Lampo vẫn nằm nguyên trên ghế sau.
Nhìn thấy Mộ Thiện, Tầm sải bước dài đến trước mặt cô. Hắn như một con báo, cúi đầu nhe răng cười với cô.
Trên vai Tầm hiện rõ vết cào của móng tay đàn bà, trên mặt cũng có vết son đỏ, nhưng Tầm không bận tâm, hắn chỉ nhìn chăm chú đôi vai trần của Mộ Thiện: "Da cô sẽ bị tổn thương vì phơi nắng đấy."
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |