Đến khi đã chạy xa rất xa rồi, xác định chắc chắn Trác Hạo không đuổi theo mình nữa tôi mới đứng lại, bải hoải ngồi xuống ven đường, hai tay ôm gối thở hổn hển, hai mắt mờ dần.
Mắt tôi như hai vòi nước hỏng van, nước mắt chảy ra tưởng như vĩnh viễn không cạn, từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất, khoảng đất nhỏ thấm nước chưa kịp khô đã lại phải hứng thêm từng giọt khác, càng lúc càng thẫm màu hơn, càng lúc càng rộng hơn.
Điện thoại trong túi áo rung lên điên cuồng. Tôi mặc kệ. Rung được một hồi rồi nó cũng thôi, sau đó lại cố rung lên một quãng ngắn ngủi nữa rồi mới yên lặng hoàn toàn. Tôi lấy điện thoại ra, bỏ qua mấy cuộc gọi nhỡ, mở ngay tin nhắn cuối cùng.
Trác Hạo nói: Nếu như không muốn thì có thể đợi đến khi kết hôn cũng được. Lần sau đừng tự động làm khó bản thân như vậy, rõ ràng em không sẵn lòng thì sao phải cố ép bản thân làm gì.
Tôi tắt điện thoại, lại ôm gối nức nở khóc tiếp.
Đúng thế, tôi không sẵn lòng! Tôi không sẵn lòng làm bạn gái của người đàn ông khác, không sẵn lòng lên giường cùng người đàn ông khác, cũng không sẵn lòng chung sống cả đời với một người đàn ông khác!
Tất cả, tất cả những điều này tôi chỉ sẵn lòng làm với một mình Ninh Hiên mà thôi!
Ninh Hiên! Ninh Hiên!
Tôi ngồi trên lề đường, vừa khóc vừa không ngớt gọi tên Ninh Hiên.
Tưởng chừng làm như vậy có thể xoa dịu nỗi đau nhức nhối vì tuyệt vọng trong lòng.
Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày. Tôi ngẩng đầu lên, trong mơ hồ cứ ngỡ mình đang nằm mơ, được trông thấy khuôn mặt Ninh Hiên.
Ninh Hiên! Ninh Hiên!
Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lên tiếng hỏi: "Sao lại khóc?"
Tôi nhìn hắn, không nói gì mà chỉ khóc, khóc, khóc thống thiết. Hắn kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng rồi lại hỏi: "Sao em lại khóc?"
Ngoài tiếp tục gọi tên hắn ra, tôi không nói thêm được điều gì khác.
Đột nhiên hắn cúi xuống, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi nhắm mắt lại, cùng hắn dồn sức đan môi vào lưỡi.
Bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, kéo tôi theo, vội vàng bước như bay về phía trước, thẳng về xe hắn.
Hắn mở cửa xe, để tôi ngồi vào trong, rồi chạy vòng sang bên kia, mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn cho tôi rồi thắt dây an toàn cho hắn, nổ máy, phóng điên cuồng về phía trước.
Tất cả đều diễn ra rất nhanh và rất gấp, như thể cuộc đời hai chúng tôi đã sắp đến hồi kết, không thể lãng phí một giây một phút nào nữa.
Trên đường tôi và hắn đều không nói năng gì. Tim tôi đập nhanh hơn cả trống hội, tôi nghĩ chắc hắn cũng thế.
Tay phải hắn nắm chặt tay trái tôi, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau, lòng bàn tay với lòng bàn tay dính lại không một khe hở. Tôi cảm giác những giọt mồ hôi li ti len lỏi giữa lòng bàn tay chúng tôi, khiến hai lòng bàn tay trơn trượt. Ninh Hiên lại càng nắm chặt tay tôi hơn, mười ngón tay dường như đã hoàn toàn trắng bệch nhưng vẫn không ai muốn nới lỏng tay dù đau đến mấy. Chúng tôi cố gắng hết sức chống lại cảm giác trơn tuột này, chỉ để đeo đuổi sự gắn bó vĩnh viễn về tâm hồn.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp khe khẽ của hắn. Và tôi biết, hắn cũng có thể nghe thấy nhịp thở của tôi không khác hắn là mấy.
Xe đỗ trước cổng một khu nhà. Đây hẳn là chỗ Ninh Hiên ở. Hắn kéo tôi bước nhanh lên lầu, tôi ngoan ngoãn theo chân hắn.
Không hỏi bất cứ điều gì. Cũng không có chuyện gì cần phải hỏi. Tôi biết hắn muốn làm gì. Và tôi biết, tôi cũng muốn.
Lúc mở cửa, dường như tay hắn run run, suýt nữa còn làm rơi chùm chìa khóa xuống đất.
Cửa mở, vào trong nhà, còn chưa kịp bật đèn hắn đã đẩy tôi dựa lưng vào tường, cúi đầu xuống, tìm đến môi tôi hôn dữ dội.
Lưng tôi đập vào tường hơi nhói đau. Nhưng tôi lại thấy đau rất hay, đau rất thoải mái, đau rất ngọt ngào, đau rất đê mê. Có thể nói là: đau mà sung sướng
Chương 55 - Ai là bóng ma của ai?
Trong bóng tối, hắn ôm lấy tôi, ra sức gặm nhấm môi tôi bằng một thứ năng lượng thôi thúc.
Tôi cũng ra sức đón nhận.
Hắn vừa hôn vừa hổn hển hỏi: "Có tắm không?"
Tôi vừa hôn vừa hổn hển đáp: "Chúng mình tắm chung!"
Hắn thô bạo cởi bỏ quấn áo tôi, khàn giọng nói: "Em nói đùa!"
Tôi cũng hung hăng cởi áo hắn, thầm thì: "Em nói nghiêm túc đấy!"
Từng câu từng chữ, giống hệt với những gì chúng tôi nói với nhau trong đêm bên bờ biển năm ấy...
Tôi và Ninh Hiên ôm nhau nằm trên giường, ánh mắt quấn lấy nhau như có hàng trăm hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng đều như có linh tính mà cùng im lặng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |