Dạo này trong giờ dạy của tôi, ý thức kỷ luật của lớp số 5 tốt lên trông thấy. Tôi lấy làm mừng. Tổ trưởng cũng có lần gọi tôi lên khen ngợi, bảo tôi là cô giáo trẻ đầy triển vọng, có phương pháp giảng dạy tốt, tiền đồ chắc chắn rộng mở, vân vân. Tôi ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ mình nào có chút công lao gì trong chuyện này, tất cả đều nhờ bản lĩnh của đại ca Ninh Hiên.
Mặc dù Ninh Hiên ngày nào cũng đi học đầy đủ, khiến tôi cảm thấy hắn không trốn học nữa hẳn là vì... vì tôi, nhưng mấy hôm nay hắn cũng không quấy rầy tôi nữa. Việc này làm tôi có chút hụt hẫng khó tả.
Con người ta có những lúc đáng hổ thẹn thế đấy. Lúc bị người khác quấy rầy thì thấy rõ là trăm mối phiền hà, chỉ muốn kẻ đó biến ngay đi cho khuất mắt, thế nhưng khi không còn bị làm phiền nữa thì lại có cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó.
Tôi vẫn thường nói với Tiêu Tiêu đây là bản tính tham lam của con người. Bây giờ chính câu này lại vận vào tôi, đúng là tự làm tự chịu.
Ninh Hiên không làm phiền tôi nữa, hắn chuyển sang gần gũi với cô nữ sinh xinh đẹp lớp bên cạnh. Tôi vừa thấy cô bé này đã có cảm giác quen quen. Sau mới nhớ ra đây chính là cô nàng Ninh Hiên giúp mang khăn giấy vào phòng vệ sinh ở quán Golden Melody lần trước.
Nhớ lại những chuyện này, tôi bỗng có cảm giác thật khó chịu. Tôi rất muốn hét lên thật to: Bọn con trai là một lũ dê cụ! Dù già hay trẻ đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu đa tình như nhau!
Không biết cảm giác đau khổ thế này có được coi là bị phản bội? Có lẽ không. Chỉ là khó chịu. Dẫu sao quan hệ giữ tôi và Ninh Hiên vẫn là cô giáo và học sinh. Tôi đường đường là một giáo viên đạo đức ngời ngời thế này lại đi đố kỵ với một cô bé nữ sinh trung học chỉ vì một tên nam sinh ư, thật đáng hổ thẹn!
Nhưng tôi vẫn không khỏi tò mò, ngấm ngầm quan sát cô bé đó. Cô nàng tên Điền Uyển Nhi, rất xinh xắn dễ thương, được coi là hoa khôi của trường. Không chỉ có Điền Uyển Nhi, trong trường còn rất nhiều nữ sinh xinh đẹp khác muốn kiếm cớ bắt chuyện với anh chàng Ninh Hiên đẹp trai này. Chẳng trách hắn bất cần như vậy, con trai bất cần đều là do được con gái nuông chiều quá mà ra cả.
Điền Uyển Nhi là cô nàng qua lại với Ninh Hiên nhiều nhất trong vô số các cô gái khác. Mấy hôm nay hai đứa lúc nào cũng như hai âm hồn lảng vảng xuất hiện trước mắt tôi. Không biết Ninh Hiên chủ tâm hay cố tình, nhưng mỗi lần đi ngang qua hai đứa, tôi đều thấy Ninh Hiênnhướn đôi lông mày về phía mình, nhếch miệng cười. Hắn cười đến hả lòng hả dạ, còn tôi nổi giận đùng đùng.
Buổi chiều, tôi đang ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng thì Trác Hạo gọi. Nhận điện thoại, nghe giọng anh mà tôi cứ ngỡ như đang nghe giọng nói của một người xa lạ. Thì ra chúng tôi đã bắt đầu trở nên xa lạ với nhau vậy rồi. Trác Hạo nói muốn cùng tôi ăn tối. Vốn định từ chối nhưng hình ảnh hai âm hồn lởn vởn lại hiện lên trước mắt, lòng tôi dậy lên cảm giác buồn bực, một tâm trạng không nói rõ ra được, tôi gật đầu đồng ý.
Đến tối, ngồi đối diện với Trác Hạo, anh hỏi tôi dạo này thế nào. Tôi cười nói: "Chúng ta sắp quên mất mặt nhau rồi!" Nụ cười trên môi Trác Hạo khựng lại, sau đó anh ra sức gắp thức ăn cho tôi. Đang giữa bữa ăn, đột nhiên anh hỏi: "Nhã Nhã, sao lâu như vậy không tìm anh?" Tôi ngẩn người, cơn tức giận bỗng từ đâu ùa tới. Chẳng lẽ giữa hai người chúng tôi, luôn phải là tôi chủ động mới được ư?
Tôi cười híp mắt nói: "Anh cũng không tìm em mà!" Sau đó cảm thấy chưa thỏa mãn, tôi nói thêm: "Anh còn bận, em không dám làm phiền anh!"
Trác Hạo nhíu mày, đặt đũa xuống, ngồi nhìn tôi chăm chú. Trái lại, tôi chẳng hề hoang mang, nhìn là việc của anh ta, còn tôi vẫn cứ ung dung tự đắc ăn uống. Tôi đợi mãi, tưởng Trác Hạo sẽ nói gì tiếp theo. Nhưng anh không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn tôi. Đến lúc đưa tôi về, anh mới lên tiếng: "Nhã Nhã, trước đây... do anh không quan tâm đến em. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé!"
Tôi nhăn mày, sao kết quả lại thành ra thế này, loanh quanh luẩn quẩn quá. Tôi ậm ừ cho qua, không đợi anh ta hôn tạm biệt, vội vã mở cửa bước xuống xe.
Làm lại từ đầu, tôi cũng muốn lắm, nhưng không kịp nữa rồi, rất nhiều thứ đã thay đổi. Cảm giác đó, cảm giác của tôi đối với anh ta, cảm giác của tôi với một người khác, tất cả đều đang dần thay đổi.
Rốt cuộc tôi có nên đợi anh ta nói câu chia tay trước không? Hay chi bằng cứ thẳng thắn tự mình nói ra?
Hôm sau lúc lên lớp, tôi gặp một cô giáo ngoài hành lang, cô tươi cười chào hỏi tôi: "Tiểu Nhã, hôm qua thấy em ở quán xx! Anh chàng đó là bạn trai của em hả? Trông rất phong độ đấy!" Cô nói khá to, có khi đến nửa dãy hành lang đều phải nghe thấy. Tôi hơi lúng túng, vội vàng gật đầu rồi rẽ ngay vào lớp. Vừa bước đến cửa đã bắt gặp Ninh Hiên cùng Điền Uyển Nhi đang đứng dựa tường nói chuyện.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |