Ban đầu tôi còn không chắc nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nổi đình nổi đám này có phải là Ninh Hiên hay không, mãi đến khi đọc một bài báo đính kèm ảnh trên trang CNN, tôi mới dám khẳng định.
Không hiểu tại sao vừa ra nước ngoài hắn liền thay tên đổi họ, có lẽ hắn muốn lột xác thành một con người mới, giã từ tất cả những chuyện không muốn nhắc lại trong quá khứ chăng.
Vốn cứ ngỡ tôi và hắn chỉ có thể mang theo ký ức về nhau sống nốt phần đời còn lại trong xa xôi cách trở, nhưng hình như ông trời đang muốn sắp xếp một màn kịch cho tôi và hắn có cơ hội tương phùng lần nữa.
Đây rốt cuộc là sự giải cứu cho nỗi nhớ nhung dai dẳng bao năm trời hay lại là chất xúc tác kéo dài thêm nỗi đau đã qua?
Mấy ngày sau tôi sống trong trạng thái căng thẳng và khủng hoảng tột độ, làm việc gì cũng mất tập trung, hồn phách bay tứ tung.
Lúc nào tôi cũng nghĩ: Có nên xin ghỉ phép để trốn hắn hay không? Chẳng lẽ phải gặp hắn thật ư? Gặp rồi tôi nên nói gì? Nói gì với hắn? Nói gì với người kia? Nhưng nếu xin nghỉ phép, trốn không gặp hắn, chẳng lẽ từ nay về sau tôi và hắn thực sự sẽ mãi xa cách, cả cuộc đời này không được nhìn thấy nhau nữa ư?
Nghĩ đến đây tim tôi lại đau nhói, tôi nằm bò ra bàn thở ngắn than dài.
Bỗng nhiên Đào Tử chạy ào vào văn phòng loan tin: "Có tin vui đây! Cấp trên vừa cấp kinh phí hướng ngoại cho cả phòng, chúng ta sẽ được tự sướng tối nay cả nhà ơi!"
Tiểu Ngô từ đằng sau vội vàng hỏi: "Sao vô duyên vô cớ lại có chuyện tốt lành thế này?"
Đào Tử nói: "Sao mà vô duyên vô cớ? Sếp mình chẳng vừa dụ được một thần tài trên người lấp lánh ánh tiền đến với chúng ta còn gì! Anh ta đến tức là con đường phát tài của chúng ta cũng đến. Con đường phát tài đã đến thì chúng ta sẽ phải làm việc cật lực. Nói cho mọi người biết, tối nay mới là bữa khai vị, cấp trên muốn nhân lúc rỗi rãi này tạo điều kiện cho chúng ta vui vẻ một bữa, lấy tinh thần mấy ngày nữa lao vào làm việc!"
Tiểu Điền không nhịn được cười nói: "Đào Tử, tâm tư lãnh đạo đều bị cô nhìn thấu cả rồi! Ở trung tâm triển lãm này đúng là chẳng có gì qua nổi cặp mắt ma quái của cô!"
Tất cả cùng phá lên cười rồi xôn xao bàn tính xem tối nay nên đi đâu. Tôi đang buồn nẫu ruột, không có hứng thú nên lẳng lặng kéo Đào Tử lại nói: "Đào Tử, mình thấy không được khỏe, tối nay không đi cùng mọi người được đâu!"
Nghe vậy, Đào Tử quay sang nhìn tôi với bộ mặt khủng bố ngang góa phụ đen, hung tợn nói: "Tô Nhã, mọi người vừa quyết định tối nay sẽ đi hát karaoke! Mình không tin trên đời này tìm được một người có giọng hát khủng khiếp hơn của cậu! Nếu hôm nay đi hát nhất định cậu sẽ trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, nếu tối nay cậu dám không đi làm mất hứng của mọi người, mình sẽ đại diện cho mặt trăng tụ họp một đội ăn mày quây đến xử lý cậu!"
Tôi kinh hoàng! Cách xử lý này quả thực cường bạo! Tôi quát: "Cậu dám!"
Đào Tử bật lại ngay: "Cậu bảo tôi có dám không! Bây giờ tôi gọi điện ngay cho đứa bạn bán len ngoài chợ, bảo nó chạy ra ngoài cổng quơ về đây một đống đệ tử Cái Bang luôn!"
Tôi suýt chút nữa quỳ sụp xuống! Tôi kéo tay Đào Tử lại nói: "Mình không được khỏe thật mà!"
Đào Tử hung hăng hỏi: "Không khỏe chỗ nào?"
Tôi nói: "Đau dạ dày!"
Nó tàn nhẫn gầm lên: "Nhịn đi!"
Tôi!
Ngẫm lại mình trước kia cũng từng là một đứa bá đạo ngang ngược, người gặp hoảng hốt, ma thấy hốt hoảng đấy chứ; nhưng năm tháng qua đi, sự đời oái ăm thế sự đảo điên, giờ đây tôi lại biến thành một đứa xui xẻo hèn mọn người người có thể bắt nạt, ai ai cũng có thể chà đạp!
Nỗi nhục này sao có thể chịu nổi đây...
Đào Tử tàn nhẫn quát tôi: "Nhịn!"
Thấy nó hung tợn như vậy tôi run cầm cập vội vàng xuống nước: "Không cần nhịn nữa, không phải nhịn nữa, không đau nữa rồi!"
Người đứng tên căn nhà trọ tôi đang thuê, hay chủ nhà của tôi bây giờ chính là bà cô Đào Tử Thanh này. Nó mồm quát tôi "Nhịn!", cánh tay vô liêm sỉ đồng thời vứt toẹt đống giấy tờ nhà vào mặt tôi. Bao nhiêu năm nay ngày nào cũng như ngày nào, nó luôn biến thái mang theo mấy tờ giấy đó bên người nhằm uy hiếp tôi bất cứ lúc nào.
Được rồi, bà đây khuất phục. Ai bảo nó có lắm nhà ở đây còn cô Tô Nhã ngoại tỉnh đáng thương này lại chỉ có thể thuê được căn nhà bé bằng cái mắt muỗi của nó!
Hát hò ầm ĩ cả buổi tối, cuối cùng mọi người đều nhất trí kết luận tôi vẫn là đứa có giọng hát kinh khủng nhất, khả năng phá hoại chưa hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Hát chán chê rồi mấy người họ lại bàn tính bày trò khác chơi.
Đào Tử nói: "Chơi trò đổ súc sắc nói thật đi! Ai thua thì ngoài uống rượu ra còn phải nói thật, nếu không sẽ bị phạt, được không?"
Tất cả đều gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |