Tôi là người duy nhất không hóa thành gà. Tôi nói: "Không hiểu!"
Đào Tử đập tay lên trán giải thích: "Thưa chị, nói rõ ra là tất cả mọi người cùng đổ súc sắc, ai thua sẽ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của người thắng, bắt buộc phải nói thật; nếu không muốn trả lời thì chịu phạt, mọi người bảo làm gì thì làm cái đó!"
Tôi tiếp tục thắc mắc: "Thế làm sao mà biết được ai nói thật ai nói dối?"
Đào Tử tối sầm mặt mày, trợn mắt nhìn tôi, sau đó gọi hết mọi người lại, nói: "Qua đây qua đây, tất cả qua đây cùng thề, ai không nói thật sẽ bị táo bón một tháng!"
...
Lời thề này quả là quá độc!
Tôi nói: "Đào Tử, ngoài ra mình còn một câu hỏi nữa!"
Đào Tử gầm lên: "Thưa chị, chị là tác giả của mười vạn câu hỏi và sao chắc?"
Tôi nói: "Mình muốn hỏi, nếu thua nhưng không muốn nói thật thì sẽ phải làm bất kỳ việc gì mọi người bảo phải không, giả sử không làm thì sao?"
Hai con mắt Đào Tử lóe lên những tia nhìn hung hãn của loài lang sói, nó nói: "Thế thì rủa cho đứa đấy sau này đẻ con không mắt!"
Tôi rùng mình: "Đào Tử!"
Đào Tử gầm lên: "Tô Nhã, có thôi đi không thì bảo!"
Tôi nói: "Cậu nghe mình nói nốt đã. Mình muốn nói là không còn câu hỏi gì nữa, chúng ta bắt đầu thôi!"
Đến lúc con súc sắc được chuyển đến tay tôi, tôi bắt đầu thấy hối hận tại sao vừa nãy mình không phản đối chơi trò này. Không biết tôi có thù oán gì với mấy con súc sắc mà cứ tôi mở cốc là chúng cho ra mấy con số lè tè ngay được.
Kết quả, ván đầu tiên kẻ thua cuộc là tôi.
Đào Tử cười nham hiểm, điệu phấn khích dường như biến thái này làm tôi có cảm giác như nó chật vật sống được đến ngày hôm nay chỉ là để chờ chứng kiến cảnh tôi thua bạc.
Nó nói: "Tô Nhã, xin chị cho chúng tôi biết, người yêu cũ của chị tên là gì?"
Tôi không thể không ném cho nó một cái lườm bái phục. Quanh năm ngập đầu trong sự nghiệp hóng hớt buôn chuyện, khứu giác cũng nhanh nhạy hơn người, có thể dễ dàng đánh hơi được thứ mà người ta muốn giấu kín nhất.
Tôi đáp: "Tôi chọn chịu phạt."
Đào Tử nói: "Uống rượu đi rồi..." Đầu nó đảo liên hồi như cái trống lắc, quay hết bên phải sang bên trái, cuối cùng nó cũng tìm được một cây chổi quét trần ở góc tường đưa cho tôi, "Coi như đây là cái cột, cậu biểu diễn một màn múa cột cho mọi người xem đi!"
Tôi há hốc miệng, trợn tròn mắt!
Con bé này thâm thật. Tôi nói: "Đào Tử, chũng mình quen biết nhau đã lâu thế rồi, mình còn đang trọ ở nhà cậu nữa..."
Đào Tử chặn họng tôi: "Im ngay, thân mấy cũng vô dụng! Có giỏi thì lần sau cố mà thắng đi, rồi nghĩ cách báo thù tớ thế nào chẳng được, lần này cậu mà âm mưu trốn tránh... hỏi xem mọi người có để yên cho cậu xỏ lá không?"
Tôi quay sang nhìn mọi người xung quanh, tất cả đều đang cười dửng dưng nhìn tôi lắc đầu: "Tô Nhã, có gan đánh bạc thì phải có gan chịu thua chứ! Bạc phẩm có tốt thì nhân phẩm mới tốt được!"
...
Phải nói rằng, bất kể đi đến đâu, luôn có những con người có khả năng cường điệu hóa vấn đề thành bài học tư tưởng xuất hiện bên đời tôi.
Vô vọng. Tôi đành thở dài, nốc cả ly rượu trước mặt vào bụng để lấy dũng khí, rồi mắm môi mắm lợi cầm cây chổi ra đứng giữa phòng, nhắm mắt lại, mượn chút hơi men đang bắt đầu dâng lên từ dạ dày, uốn éo lắc lư như bị ma nhập.
Chỉ nghe bên tai vang lên một tràng cười như thể sấm rền.
Tôi mở mắt ra, thấy Đào Tử đang quỳ dưới đất, khốn khổ ôm chặt lấy chân của Tiểu Điền để không ngã lăn ra sàn. Những người khác cũng đang ôm bụng thở phì phò cố giữ chút hơi tàn.
Tôi nói: "Mọi người dù gì cũng nên lịch sự chút chứ, đừng có thẳng thừng kích động lòng tự trọng của tôi như thế!"
Đào Tử nói: "Thưa tráng sĩ Tô Nhã, nhìn người khác múa thì phải trả tiền, nhìn cậu múa thì bọn tôi phải trả bằng sinh mạng đấy! Từ nay về sau quyết không để cậu múa thêm lần nào nữa! Sao cậu có thể biến màn múa cột thành màn đánh đấm dã man thế cơ chứ!"
Đối mặt với tình trạng hỗn loạn không thể nói lý kiểu này tôi thường chọn phương án im lặng.
Sau đó, trong im lặng tìm thời cơ, rồi một khi đã tìm ra thì nhất định phải báo thù thật dã man tàn bạo!
Nhưng cái gọi là thời cơ lại không chịu đến với tôi, thành ra việc báo thù cũng vì thế mà chưa thể thực hiện được.
Ván thứ hai, tôi lại thua.
Chương 35 - Gặp lại sau bao năm
Tiểu Điền nói: "Tô Nhã, cậu yên tâm, mình không thất đức nham hiểm như Đào Tử đâu, không đời nào hỏi mấy câu vô vị gãi ngứa ngoài giày như thế. Mình rất thẳng thắn. Xin hỏi, cậu làm tình lần đầu tiên lúc bao tuổi?"
...
Mẹ ơi! Tôi thấy nó còn nham hiểm thất đức hơn Đào Tử một trăm lần! Tôi có hóa thành tro cũng không thể cho chúng nó biết bản nương cáo biệt thời thiếu nữ khi hai mươi mốt tuổi!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |