Thảo chỉ biết khóc lặng lẽ. Đêm đó, cô nằm trong vòng tay của gã. Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng. Người cô đau nhức như dần. Gã đàn ông đã biến mất. Thảo thẩn thờ:
- Trời ơi, không biết ta phải chịu cực hình đến bao giờ đây? Chẳng thà ta chết cho xong.
Cô bước ra khỏi phòng. Đôi mắt đờ đẫn. Mẹ cô nhìn con gái, thở dài não ruột…
*
* *
Sư cụ chùa Già Lam, Thích Giác Nguyên nhìn Định, chậm rãi:
- Chuyện của thí chủ, rõ ràng là nghiêm trọng rồi, và con ma dữ đó đã chiếm ngôi thành hoàng ở làng. Liệu dân làng có chịu tin lời thí chủ nói không?
Định lễ phép:
- Con đã dò hỏi kỹ rồi. Thành hoàng thực đã bị tên tà ma đó đuổi đi. Hắn lại còn ức hiếp vợ con, vì vậy con xin sư phụ cho con lá bùa, để con trục xuất hắn ra khỏi người vợ con. Thành hoàng đã dặn con như vậy.
Sư phụ chùa Già Lam bấm đốt ngón tay, thở dài:
- Cho bùa, thì ta vẫn cho thí chủ, nhưng con ma đó đã khống chế hoàn toàn vợ thí chủ rồi.
Định ngạc nhiên:
- Sao vậy sư phụ, thành hoàng đã bảo sư phụ có thể trục xuất hắn kia mà?
Sư cụ trầm ngâm:
- Đúng vậy. Nhưng ta cứ thử xem, nếu có khó khăn gì, thì cứ hỏi vợ ngươi tìm ra giải pháp.
Sư phụ Thích Giác Nguyên làm phép, rồi đưa cho Định lá bùa màu đen. Định cảm ơn, rồi chạy vội về nhà Lệ Thảo.
Thấy Lệ Thảo đang ngồi rầu rĩ, Định reo lên:
- Lệ Thảo, anh đã xin được bùa của chùa Già Lam rồi, có thể cứu được em rồi.
Mẹ Lệ Thảo mừng rỡ:
- Vậy hả Định, cháu mau giúp em Thảo đi. Thảo ơi, Định có cách cứu con rồi.
Thảo tần ngần:
- Anh Định, cách nào, mau nói cho em nghe đi, em quá mệt mỏi rồi.
Định vội vã:
- Em vạch lưng lên để anh dán lá bùa lên đó, tin rằng con ma dâm đó sẽ bị trục xuất.
Thảo đỏ dừ mặt, mẹ Thảo gắt:
- Kìa con, còn gì mà mắc cỡ nữa, mau làm theo ý Định đi!
Thảo vén lưng lên, Định dán lá bùa lên đó. Phút chốc cô chuyển sắc mặt, từ tái xanh sang đỏ, cô ho ra một bụm máu tươi, thều thào:
- Anh Định, em thấy nôn nao, khó chịu quá, chắc em chết mất…
Định an ủi:
- Thế là em sắp khỏi rồi, ráng chịu đựng nghe em. Hồn ma nhất định sẽ bị trục xuất ra khỏi người em.
Thảo thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, phút chốc gục xuống. Mẹ Thảo vạch ngực con gái ra, thấy vết ngón tay vẫn còn nguyên trên ngực Thảo, bà nghẹn ngào:
- Định ơi, không ăn thua rồi. Vết bàn tay vẫn còn nguyên trên ngực Thảo!
Định ngẫm nghĩ, rồi kêu lên:
- Sư phụ Thích Giác Nguyên đã tiên liệu điều ấy. Người nói, Thảo có thể biết được điều bí ẩn.
Thảo tỉnh lại, thều thào:
- Anh Định, anh phải tìm ra chỗ chôn xác chết của ma dữ, lấy lại tấm khăn trinh tiết đốt đi. Lúc đó em mới thoát nạn ma dữ.
Định rụng rời chân tay:
- Thảo ơi, vậy là hắn đã làm nhục em rồi ư? Anh sẽ giết hắn, trả thù cho em.
Thảo rên rỉ:
- Anh làm mau lên, em đau quá, chịu không nổi nữa rồi. Chắc em chết mất!
Mẹ Thảo ôm Thảo vào lòng, Thảo lả đi. Định vội chạy đi, một giờ sau, quay về nhà, reo mừng:
- Thảo ơi, anh đã đốt cái khăn, và xương cốt của ma dữ, hắn đã gào rú điên loạn. Và biến mất rồi.
Tháo lả đi vì mệt, cô không trả lời Định. Định nhìn mẹ Thảo, chậm rãi:
- Bác ơi, bác cứ yên tâm đi! Thảo nhất định sẽ qua khỏi thôi mà…
Mẹ Thảo nước mắt lã chã:
- Nhưng còn tương lai của Thảo, liệu cháu có đồng ý lấy nó làm vợ không?
Định sôi nổi:
- Bác ơi, cháu yêu Thảo, cháu nhất định sẽ lấy Thảo làm vợ, mọi chuyện đã qua, tất cả là do ma dữ làm mà thôi. Thảo đâu có lỗi gì.
Mẹ Thảo xúc động:
- Cháu quả là người tốt. Cảm ơn cháu đã giúp Thảo!
Lát sau, Thảo tỉnh dậy, thấy người nhẹ nhõm. Nàng nhìn cặp vú no tròn của mình, vui cười:
- Mẹ ơi, dấu bàn tay đã hết rồi, con thấy khoẻ khoắn lạ lùng!
Mẹ Thảo sung sướng:
- Vậy hả con! Tất cả là nhờ anh Định đó. Đinh đã đốt tro xương ma dữ. Từ nay con không còn sợ hãi.
Lúc này, Thảo mới nhìn thấy Định, bất giác ngậm ngùi:
- Anh Định! Cảm ơn anh đã cứu em, nhưng thân thể em đã ô uế vì ma dữ, em không xứng đáng với anh.
Định trìu mến:
- Thảo ơi, sao lại nói vậy? Anh yêu em mà chúng mình lại thân thiết với nhau từ nhỏ, anh hiểu em lắm. Vả lại, ma dữ đã bị tiêu diệt, em đâu còn gì mà sợ nữa.
Thảo nghi hoặc:
- Nhưng ông ta là Thành hoàng, lẽ nào vì em mà hại Thành hoàng?
Định lỏn lẻn:
- Hắn là Thành hoàng giả đó em ạ. Còn Thành hoàng thật, đã kể cho anh nghe tất cà. Chính nhờ Thành hoàng thật mà anh mới cứu được em đó. Đêm nay, mình ra đền Thành hoàng tạ ơn ngài!
Thảo cười tươi:
- Vậy ư? Anh Định, em sẽ theo anh. Có anh bên cạnh em an tâm rồi. Anh đừng bỏ em nghe.
Mẹ Thảo đã tế nhị bô đi từ lúc nào, để mặc hai người tâm sự. Định thân mật nắm tay Thảo:
- Làm sao anh bó em được, chỉ có điều bây giờ anh mới rõ, vì sao mà em lạnh lùng, đòi xa anh. Em có biết anh đau khổ đến mức nào không?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |