“Sống mãi ở nơi này sẽ khiến tớ tự kỉ vì cô đơn mất thôi!”
Cậu ta chẳng bình luận gì, chỉ đề nghị.
“Chúng ta đi uống rượu sô-chu!”
Trong khi tôi vẫn còn trố mắt vì kinh ngạc, Yohan đã kéo tay tôi đi.
4. Cửa hàng “nhậu đêm” di động trên phố Yeongdeungpo-ro gần như kín bàn. Ông chủ cửa hàng tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút khi nhìn thấy chúng tôi nhưng rồi cũng mỉm cười hỏi hai đứa muốn dùng gì.
“Đồ ăn ta sẽ tính tiền nhưng rượu các cháu có thể thử miễn phí. Trong giới hạn mỗi đứa hai chén, không hơn!”
Yohan quay sang, vẻ tiu nghỉu “Chắc chú ấy nghĩ cậu chưa đủ tuổi đó!”
Tôi ngơ ngác. Yohan lại cười.
“Khờ quá đi! Thôi, uống nào!”
Sô chu cay xè khiến tôi thiếu chút nữa là phun thẳng cốc rượu vừa uống vào mặt Yohan. Gracia, cô bạn cùng phòng người Indonesia hẳn sẽ giận tôi tím mặt khi biết tôi đồng ý đi uống với một cậu bạn người Hàn trong khi luôn từ chối những lời mời nhấp một ly của cô. Nếu đúng Gracia là hình mẫu phổ thông của các cô gái Indonesia, quả thực tôi rất khâm phục tửu lượng cũng như sự yêu thích rượu của họ.
Mùi vị của rượu vẫn đọng trong cổ. Đồ nhậu rặt những ớt không sao nuốt trôi. Đúng là chẳng gì đẹp được như trên phim. Tôi đặt chén xuống bàn, chậm rãi kể với Yohan về những điều tôi từng tưởng tượng về mảnh đất này thông qua những bộ phim được xem, những video giới thiệu.
“Thực tế không tuyệt vời như cậu vẫn nghĩ?”
“Không hẳn! Chỉ là tớ đã quá mộng mơ thôi!” – Tôi lắc đầu.
Yohan bất ngờ chuyển sang chủ đề khác.
“Cậu đã gọi điện được cho bố mẹ chưa?”
“Rồi. Trong lúc đợi cậu ở dưới tàu điện ngầm. Tớ nói tớ mệt mỏi, nhớ nhà và muốn về. Mẹ tớ sụt sịt rồi bảo tớ cố gắng thêm một tháng cho xong xuôi công việc. Đã làm phải làm tới nơi tới chốn!”
“Còn buồn không?”
“Còn! Cậu không thể biết tớ đã trông đợi nhiều như thế nào vào chuyến đi này. Khó khăn từ đoạn xin hỗ trợ tài chính từ nhiều phía. Khó khăn từ việc xin visa và may mắn được trung tâm bên này gửi công văn cho đại sứ quán nhờ giúp đỡ. Vậy mà cũng bị hạch sách đủ đường và suýt nữa phải ở nhà. Khó khăn từ việc không biết cách chi để hòa nhập. Tớ đã cố gắng. Tớ muốn mình thành công và khiến lũ bạn phải ghen tị, khiến bố mẹ phải thay đổi suy nghĩ, rằng tớ đã lớn và tớ có thể làm mọi điều tớ muốn. Nhưng có những khi cô đơn ở bên này, tớ chợt băn khoăn không biết mình phải cố gắng nhiều như thế này vì điều gì, tại sao tớ phải mệt mỏi đến vậy!”
“Thật tuyệt khi cậu có một mục tiêu để phấn đấu, một ước mơ để gắng chạm vào. Nhưng đó đâu phải tất cả. Cuộc đời này còn nhiều thứ đáng giá hơn. Miễn là ta không cho phép mình gục ngã! Một khi đã lựa chọn, ta cần sống toàn tâm với nó. Tớ biết cậu nhớ nhà và cảm thấy cô độc. Nhưng sẽ thế nào khi trở về Việt Nam, cậu cảm thấy hối tiếc và tự hỏi vì sao khi ở Hàn Quốc, cậu không sống và làm việc hết mình. Một chuyến may gần 100.000 won, nếu là tớ, tớ chắc chắn sẽ khác!”
Tôi gắp một miếng thịt cay và bỏ vô miệng. Vị giác bị đánh bại hoàn toàn. Như một phản xạ tự nhiên, tôi co người. Yohan vội vã rót cốc nước khoáng và giục tôi uống cho bớt cay. Đoạn xong xuôi, cậu bụm miệng cười. Tôi vẫn nhớ hôm đó, trời đầy sao.
5. Sang tháng thứ 2, công việc trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Học viên đến lớp chăm chỉ. Những câu hỏi hay ho và thú vị. Hai, ba ngày trong tuần, tôi mò đến Lotteria, chờ Yohan tan ca và cùng ra về. Cảm giác thật tuyệt vời khi đi bên một chàng trai Hàn người còn đượm mùi đồ ăn, lắng nghe cậu ấy kể về vài vị khách kì dị và khác biệt, những ông khách khó tính hay những cô nàng kênh kiệu ngại nấu ăn nhưng lại sợ đồ fastfood,… Ngày nghỉ cuối tuần, trung tâm văn hóa tổ chức cho cả đoàn du lịch temple-stay, nghĩa là du lịch, thăm quan cả ngày sau đó sẽ ngủ nhờ đền, chùa vào buổi tối. Đêm thanh tịnh và bình yên.
Cũng có ngày, tôi và Yohan rủ nhau đến khu phố dành cho xe đạp mang tên Anyangcheon. Yohan thuê xe đạp đôi, hai đứa nhẹ nhàng lướt đi trên đoạn đường dài dẫn ra sông Hàn. Gió thổi vào mặt, mát lịm. Tôi rời vô lăng, đưa tay lên níu nhẹ hai bên áo Yohan. Hình như cậu quay lại và mỉm cười, hình như không.
Tôi giữ thói quen gọi điện cho bố mẹ mỗi tuần ba lần. Những thông tin ngắn gọn và đầy đủ. Vài tối, tôi giục em gái lên mạng để chat webcam. Tôi nói chuyện với cả nhà. Cảm giác xa cách được lấp đầy. Tôi trùm chăn và có những giấc mơ đẹp. Ngày hôm sau lại là một ngày mới, với công việc và lang thang, với bạn bè và… Yohan.
Khi tôi phát hiện Yohan và những tin nhắn quan tâm, những cuộc dạo chơi ngắn ngắn với cậu ấy, những buổi tối muộn chờ cậu ấy xong việc để cùng uống một cốc cà phê, những ngày nắng đẹp ngồi bên cậu ấy và kể chuyện công việc, chuyện ở nhà, chuyện ước mơ, chuyện tương lai… trở thành một phần quan trọng và phải-nhớ của mỗi ngày tôi đang sống, cũng là lúc khoảng thời gian thực tập ở Hàn Quốc của tôi đã gần ch
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |