Thứ Bảy, không phải đi học nhưng tôi vẫn đến trường để rúc trong thư viện, hoàn tất đống bài tập về nhà và chỉ ra về khi cô thủ thư thông báo sẽ đóng cửa trong ít phút nữa. Chưa đến năm giờ chiều nhưng chỉ có lưa thưa nắng. Tôi dắt xe ra khỏi cổng rồi chậm rãi đạp những vòng đầu tiên, những vòng nối tiếp.
Trường học nằm ở ngoại ô của một thị trấn nhỏ. Hai bên đường là cánh đồng lúa vàng trải rộng, miên man đến tận chân ngọn núi phía xa xa. Tôi rất thích gam màu vàng ấy. Đôi lúc mơ mộng, tôi thường ước mình có một đôi cánh, dĩ nhiên là đôi cánh biết bay. Khi ấy, tôi sẽ mang theo chiếc máy ảnh và bay lên cao, ghi lại khoảnh khắc gam màu vàng mướt mải ấy rực lên trong nắng, sẽ thấy cả những mái ngói bé xíu xỉu xiu, thấy cả đám học sinh tíu tít chuyện trò trên đường từ trường về nhà, …
Đang co chân chuẩn bị tiếp tục thì nhìn thấy Huy ở bên kia đường. Dưới ánh nắng cuối chiều, gương mặt Huy nom rất hiền. Tôi nghĩ mình thích cậu ấy. Một chút. Nhưng mà, chuyện đó để sau. Huy bảo để Huy cầm lái, chở tôi về. Cậu ấy vừa bước ra từ cửa hàng sách. Huy rất thích đọc, chủ yếu là những cuốn thuộc mảng công nghệ thông tin và kỹ thuật. Chúng tôi kể với nhau về nhiều thứ. Huy hứa chắc nịch, sau này sẽ tự lái máy bay chở tôi lang thang khắp nơi, để tôi có thể nhìn thấy thị trấn từ trên cao mà chẳng cần đến một đôi cánh (hiển nhiên) không có thực.
“Nhưng với điều kiện, khi ấy mua một chiếc máy bay chỉ… đắt như sở hữu một chiếc xe đạp cơ!”
Đương nhiên là tôi biết chuyện ấy chẳng bao giờ có thể xảy ra. Nhưng cảm giác có một người ở đó, lắng nghe và đồng tình với những ý nghĩ viển vông của mình thật sự rất dễ chịu. Bóng tối chậm rãi đổ xuống sau lưng, những vòng xe cứ quay đều, quay đều trên các cung đường nhộn nhịp mà bình yên của thị trấn.
Huy học cùng trường tôi nhưng khác lớp. Gần bốn tháng trước, bố con cậu ấy chuyển đến thị trấn, trở thành hàng xóm cách nhà tôi tám căn. Những buổi học ở trường thường bắt đầu từ 9 giờ sáng và kết thúc lúc 1 giờ chiều. Chúng tôi thường ăn sáng ở nhà rồi cùng đạp xe tới lớp. Trường chẳng bao giờ điểm danh, cũng không có những nội quy nên tụi học sinh chúng tôi thường nghỉ ghé những buổi thảo luận nhóm hoặc những giờ học có giáo viên chúng tôi thích. Tôi không học cùng lớp Huy, những môn học đăng ký cũng khác nhau, nên thi thoảng, tôi đi học, cậy ấy ở nhà. Hoặc ngược lại.
Hôm nay là thứ Ba, tôi không có tiết học nên ngồi nhà làm bài tập ngoại ngữ. Những trang sách chằng chịt các đường nét viết bằng bút chì, sai lại tẩy. Chiếc bút chì này được sản xuất ở nhà máy của bố, chất lượng ngòi cũng như chiếc tẩy nhỏ gắn ở đầu bút thực sự rất tốt. Nhiều nhà máy bắt đầu chuyển sang thiết kế những chiếc bút chì vỏ nhiều màu sắc khác nhau, riêng nhà máy của bố vẫn trung thành với màu vàng cổ điển. Bố kể, rất nhiều năm về trước, khi bút chì lần đầu tiên được tạo ra từ vỏ cây và than chì, người ta đã chọn màu vàng để sơn cho nó. Một phần để không bị lẫn với bàn gỗ cùng màu, phần vì màu vàng mang lại cảm giác “vua chúa”. Thời gian sau này, rất nhiều thay đổi được thêm vào quy trình sản xuất bút chì, nhưng riêng màu vàng vẫn được giữ lại. Tôi đọc sách, người ta bảo gam màu ấy có khả năng tăng cường trí nhớ, rất tốt cho não bộ.
Làm xong ba bài luận, lật mở nhiều đến nát bươm cuốn từ điển, tôi vươn vai đứng dậy, ra ngoài phố hóng gió. Chưa kịp kéo hết cánh cửa bằng kính, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu ngõ. Hình như có ai đó đang đánh nhau thì phải. Tôi đến gần và giật mình nhận ra đó là Huy. Trong phút chốc, Huy phát hiện ra sự có mặt của tôi. Cậu ấy dừng tay, đẩy cậu bạn kia ra rồi bước tới, kéo tay tôi đi thẳng. Đám đông phía sau chưa hết tán loạn, tôi nghe loáng thoáng có tiếng ai đó nói với theo.
“Thằng nhãi ranh này, vẫn chứng nào tật ấy! Ở trường cũ đã nhờ những chiếc bút chì dạy lại cho tôi. Huy mỉm cười. Cậu ấy sẽ làm được, đúng không?!
Chúng tôi lang thang đến chiều muộn. Lúc đi ngang đoạn đường ven núi, chúng tôi bị hai thanh niên to cao nhảy ra chặn đường để xin đểu. Bàn tay Huy đột nhiên nắm chặt lại. Tôi biết cậu ấy định làm gì. Tôi cũng biết điều ấy sẽ để lại hậu quả rất tệ. Bố Huy, có thể bác ấy sẽ chẳng bao giờ đặt niềm tin vào Huy nữa. Tôi níu tay Huy rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Nắm tay Huy mềm ra, rồi thả ra. Tôi rón rén móc toàn bộ số tiền trong túi ra đưa cho hai kẻ xấu rồi giục Huy đạp xe thật mau. Cũng may, từ đằng xa có tiếng xe máy vọng lại, hai kẻ xin đểu cũng không có ý định giữ chúng tôi để làm khó thêm.
Đường về nhà đầy lá vàng rơi. Những chiếc lá lảo đảo trong không trung trước khi rớt xuống vai Huy, rớt xuống tóc tôi. Đưa tôi về đến cổng, Huy thì thấm.
“Tớ hứa sẽ kiềm chế bản thân để không đánh nhau với người ta nữa. Nhưng An cũng phải hứa với tớ, đừng ra ngoài muộn như hôm nay nữa, được không?”
Trường cho học sinh nghỉ giữa hai học kỳ, tôi rủ Huy đến thăm nhà máy nơi bố tôi và bố cậu ấy làm việc. Đúng như lời “cảnh báo” của Huy, ông tỏ ra khá lạnh nhạt trước cậu con trai của mình. Ông tập trung loại những chiếc ruột chì không đạt tiêu chuẩn: Những loại ruột chì không đặt đúng trung tâm thân gỗ, những chiếc có miếng gỗ bị vênh, không đồng đều…
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |