-“Đúng rồi!”- Tôi bật dậy như thể có kim đâm vào lưng.
Tại sao mình không nghĩ ra chứ!
Đơn giản như vậy mà nghĩ nãy giờ xoắn cả não. Bắt Lúa ở lại không được thì mình sẽ đi luôn theo Lúa, đi theo tiếng gọi con tim của mình. Thật là một cách hay quá sức tưởng tượng, rồi Lúa sẽ cảm động đến phát khóc khi mình làm thế!
- “ANH SẼ MÃI BÊN EM.”- Tôi hét to lên trong màn đêm khi mà mọi người đã chìm vào trong những giấc mơ sau một ngày làm việc vất vả.
- “Ngủ mớ hả? Im lặng ngủ đi!”- Dường như tiếng hét của tôi đã phá giấc ngủ của ba má.
Vui quá. Vui là vui quá đi. Thế là tôi đã có thể nhẹ lòng, đi ngủ được rồi!
… … …
Và rồi ngày Lúa lên Sài Gòn cũng đến, ba má và người thân, hàng xóm đã không ngừng động viên Lúa học tốt, ráng giữ gìn sức khỏe khi lên thành phố. Còn tôi thì không đến nói lời chào tạm biệt Lúa, tôi phải dành cho Lúa một sự bất ngờ lớn. Hủ Tiếu đây đã chuẩn bị hành lý sát cánh bên Lúa đến cùng trời cuối đất rồi đây!
Tôi đã đến bến xe trước. Đúng Lúa rồi! Lúa đã đến. Lúa chưa kịp ngồi xuống thì tôi đã nhanh chân chạy đến ghế kế bên đặt mông xuống. Đúng như tôi đoán, Lúa hết sức ngạc nhiên
- “Uả, sao hồi sáng không qua nói lời chào tôi mà bây giờ mới đến. Ngủ quên hả? Mà thôi được rồi, tôi rất cảm ơn tấm lòng của ông.Ông mau xuống đi, xe chuẩn bị chạy rồi. Đến tạm biệt là được rồi cần chi xách theo cả ba lô quà cho cực thế kia?”
Tôi phá lên cười trước sự ngây thơ vô đối của Lúa:
- “Cái đấy là hành lý của tôi á. Tôi lên Sài Gòn chung bà đó. Thích chưa?”
Nhìn mặt của Lúa kìa, đáng yêu vô cùng, mắt thì mở to, miệng há hốc vì kinh ngạc:
- “Tôi đi học còn ông lên đó làm cái gì? Ông xin ba má chưa mà đi vậy hay bỏ nhà đi hoang?”
- “Tôi đi lên Sài Gòn bán hủ tiếu gõ. Tôi xin ba má rồi. Ba má tôi còn bảo lẽ ra tôi còn phải đi tự lập từ sớm hơn.”
Lúa nhìn tôi thở dài như muốn ám chỉ rằng tôi hết thuốc chữa rồi. Trên chuyến xe đường dài lên Sài Gòn tôi chỉ mong sao Lúa ngủ thíp đi , rồi bất chợt ngã đầu vào vai tôi; sau đó, tôi sẽ lấy áo khoác của mình khoác lên vai Lúa, lâu lâu lại nhẹ nhàng vuốt nhẹ lấy mái tóc đen mượt tự nhiên của Lúa giống như các bộ phim tình cảm lãng mạn của Hàn Quốc. Cơ mà Lúa tỉnh queo, có lẽ rất thích thú với những cảnh vật xa lạ hai bên đường.
Tôi bỗng quay sang nói với Lúa:
- “Lúa ơi, lên đó hai đứa mình ở chung ha? Tôi sẽ nấu ăn ngày hai bữa,hủ tiếu mỗi ngày, quét dọn, giặt đồ cho Lúa. Lúa chỉ cần đi học còn mọi việc cứ để tôi lo hết. Thấy tôi tính vậy hay không? Hay quá đi chứ!”
- “Hả? Nói gì vậy? Nghĩ sao tôi-con gái con nứa lại đi ở chung với ông? Ở một mình đi, đừng suy nghĩ bậy bạ!”
-“ Bậy bạ gì đâu! Không ở thì thôi…”
Tôi có vẻ hơi bị “quê” trước lời từ chối thẳng thừng của Lúa.
… … …
Thành phố, đúng là nơi đây ồn ào, náo nhiệt hơn tôi tưởng nhiều. Nhà cửa thì san sát , phố xá thì lúc nào cũng đông đúc xe cộ và luôn rực rỡ ánh đèn vào mỗi tối. Chẳng bù với ở quê, xung quanh toàn là ruộng vườn, lâu lâu mới thấy xe chạy chỉ toàn là xe bò, máy cày; chỉ mới hơi 6 giờ chiều là mọi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.
Lên Sài Gòn, Lúa thì chuyên tâm vào việc học hành để không phụ lòng ba má, không những thế Lúa còn đi dạy thêm sao giờ học.Còn tôi, với số tiền dành dụm bao lâu nay cộng khoảng xin thêm ba má để làm ăn. Tôi đã mua lại một xe bán hủ tiếu, bàn ghế, chén bát , đũa muỗng để phục vụ cho công việc của mình. Chỗ tôi bán có rất đông học sinh, sinh viên với lại hủ tiếu ngon khỏi phải chê, giá lại bình dân kèm theo chút nhan sắc và sự dẻo miệng của tôi nên rất đông khách thành ra là tôi khỏi phải đi xung quanh gõ gõ để kiếm khách. Tôi bán từ lúc 3,4 giờ chiều đến hơn 8 giờ tối là dọn dẹp.
-“ Anh bán hủ tiếu, anh có bạn gái chưa?” – Một cô học sinh cấp 3 trong lúc chờ tôi nấu đã hỏi.
- “Anh là bông đã có chủ rồi” – Tôi tự tin trả lời mà trong đầu chỉ cứ hiện lên hình ảnh của Lúa
- “Đẹp trai mà còn chăm chỉ siêng năng , ai mà làm vợ anh chắc hạnh phúc lắm.”
- “Vì câu nói ấy, anh sẽ cho em thêm vài lát thịt…”
Nghe em ấy nói mà mát lòng mát dạ. Gía như mà Lúa cũng nghĩ được như vậy thì tốt biết mấy!
Phòng tôi và Lúa đối diện nhau trong khu nhà trọ cũng rất là sạch sẽ, thoáng mát của cô Lúa.Từ ngày lên Sài Gòn, tôi thấy có vẻ những hành động , cử chỉ của Lúa đối với tôi không còn được thân thiết như trước nữa. Chắc Lúa sợ mọi người xung quanh và cô mình hiểu nhầm. Có sao đâu chứ, dù sau đi nữa tôi sẽ cưới Lúa mà. Phải tìm lý do chính đáng để ở gần Lúa hơn nữa mới được.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |