Rửa xong mớ chén bát, tôi hí hửng vọt lên nhà trên, định bụng phải móc ngoéo với Hai cho chắc ăn. Tôi còn lạ gì cái kiểu ba phải của ổng nữa! Hỡi ôi, quả nhiên, nhà trên trống không, hai ông già quỷ quyệt ấy đã trốn mất tăm mất dạng tự lúc nào rồi. Tôi ôm một bụng ấm ức lên sạp nằm ngủ, vừa nằm vừa bấm bụng nuốt cục thèm thịt xuống!
Trong mơ, rốt cuộc tôi cũng ôm được một con chuột đồng béo múp míp, thịt vàng giòn nằm trên mớ rạ mới gặt, thơm nức cả một góc trời. Chỉ là, càng ngửi, càng thấy cái mùi thơm này có chút vấn đề, hao hao giống mùi khét hơn… Tôi cố mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, chùi chùi cái mũi đã tèm lem nước từ lúc nào chẳng biết.
- Ôi má ơi! – Giây phút mở mắt ra, tôi bị dọa đến giật nảy người. Tôi mở căng mắt hết cỡ, nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, giây lát sau thì chả còn biết trời trăng mấy gió gì nữa. Đơn giản, tôi xỉu rồi!
Lúc tỉnh dậy lần nữa là ở trạm xá xã. Nghe tía kể lại, lúc đó nhìn mặt tôi ngơ ngác đến tội nghiệp, má còn sợ tôi bị dọa đến chập dây, liên tục lắc tay cô y tá mà hỏi. Nói thật, có mỗi hai đứa con, mà một đứa khùng khùng mách mách thì còn mần ăn được gì nữa? Nằm một đêm, sáng hôm sau tôi được về nhà. Nói là nhà cho vui vậy thôi, chứ nó cháy rụi từ trưa hôm qua rồi còn đâu. Nhìn mấy tấm tôn còn treo tòn teng trên cây đòn tay cháy xém đen thùi lùi, tôi nuốt ực nước bọt một phát. Hú u ba hồn chín vía nhà tôi, không khéo hôm nay đầu ngõ treo cờ bốn năm màu đưa tiễn tôi về đoàn tụ với ông bà, ông vải rồi cũng nên. May mà tía má về kịp. Hú hồn!
Sau trận cháy nhà, Hai tôi bị tía dần cho một trận nên thân, tối nào cũng bắt đứng trước bức ảnh của ông nội, cầu xin ông nội tha thứ vì tội làm cháy bàn thờ tổ tiên.
- Hai, anh Hoàng có sao không? – Tôi dè dặt hỏi Hai, mắt láo liên nhìn qua cửa cái chòi tạm. Mấy hôm rày, từ hồi nhà tôi làm nhà lại đến giờ, không thấy ảnh ghé qua chơi. Dù sao thì đối với con bé thuở ấy mới lên mười như tôi, Anh và Hai là hai người vô cùng quan trọng trong các phi vụ ở đồng. Hơn nữa, Anh vừa đẹp trai, lại vừa chiều chuộng tôi gấp mấy lần ông Hai già. Ổng ấy à, chỉ giỏi việc tị nạnh với tôi thôi. (Thật lòng mà nói, tôi còn không ngờ bản thân đã có máu mê trai đẹp từ nhỏ như vầy! Mô phật!)
- Mày giỏi ghê ha, tao bị đánh đến nát cả mông, mày đứng bên chỉ biết cười sằng sặc. Thằng Hoàng mới hai ngày chưa đến, thì đã đứng ngồi không yên! – Hai hừ lạnh một tiếng, lấy hộp diêm của tía quẹt xoẹt xoẹt nghe đến lạnh tóc gáy.
- Ế, không có giỡn nữa à nghen. Cháy một cái nhà rồi, Hai mà còn chơi diêm là nhà mình ra ngoài ruộng mà ở luôn giờ! – Tôi nhảy xuống khỏi sạp, ôm gối đứng cách xa ông anh đáng sợ hơn chục mét. Hôm bữa, hai ảnh lục đục nhen nhúm đống củi dầu sau bếp để nướng bánh tráng dừa, nướng kiểu gì mà cháy luôn cả cái nhà, chút nữa thôi là nướng luôn cái con khô mè là tôi đây. Thế mà ổng chả biết sợ là cái gì!
- Không nói với mày nữa, đi nấu cơm đi! Tía má sắp về rồi đó. – Hai hất đầu chỉ về hướng nhà cũ, giọng rầu rĩ đến đáng thương.
Tôi vâng lời, chạy vọt ra sau nhà. Có bóng người thấp thoáng phía sau hàng bông bụp.
Anh cầm gói bánh đậu bà Năm bán đầu ngõ, thấy tôi ra khỏi chòi liền cười vui vẻ, giơ tay vẫy vẫy.
- Cho em nè!
Nụ cười của Anh ấm áp tựa ánh nắng mặt trời, từng giọt thấm đẫm yêu thương khẽ chạm vào đáy lòng tôi, nghiễm nhiên trở thành thói quen khó bỏ. Đến giờ nghĩ lại, phải chăng cảm giác thân thiết từ nhỏ ấy theo thời gian luân chuyển mà dần dần đậm sâu, rồi bất chợt biến thành tình yêu từ lúc nào chẳng rõ? Hóa ra, Yêu đơn phương một người theo năm tháng, chỉ có tăng lên, chẳng có giảm hồi…
2. Cận trưởng thành – Những nốt rung động đầu đời
Hai nhà chúng tôi vẫn thân thiết như thế – cháo rau ba bữa, tối lửa tắt đèn có nhau. Từ lúc xây lại nhà mới, má có trồng cải sau vườn, cải này cho heo chứ chẳng phải cho người, nên đến mùa cứ thi nhau trổ hoa vàng, rực rỡ khắp một khoảng đất rộng. Mà Hai với Anh, cùng lúc đó lại bày thêm mấy trò tinh nghịch mới, mặc dầu hai ảnh đã lớn tồng ngồng hơn mười lăm tuổi đầu, còn tôi chỉ mới mười hai tuổi.
Trời tháng mười, gió thổi tới mang theo hơi nước từ cửa sông thổi lên, hoa cải nở rộ một màu vàng báo hiệu lũ heo nái trong chuồng lại có thêm bữa ăn dặm ngon lành. Đi học về, tôi liền vất cặp lên bàn, chạy ù ra sau vườn bám đuôi theo hai ông anh đi đào dế. Đào tới sáu giờ chiều mà chỉ được nhúm dế mèn ốm tong teo như Hai già nhà tôi, chắc chỉ đủ nhét kẻ răng của hai gã lớn (tôi thì bị cho ra rìa chắc luôn!). Sáu giờ ba mươi má về, cầm roi mây đứng thù lù ngay cửa bếp. Ba đứa mặt cắt không còn giọt máu, líu ríu dắt nhau vô nhà, vòng tay trước ngực, mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Cắn răng nghe má vút mấy roi thật mạnh vào chân ba đứa một lần. Anh nắm chặt tay tôi, bắp chân hằn mấy dấu đỏ, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương, cười cười.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |