- Con hiểu mà tía. Vợ chồng con sẽ luôn yêu thương nhau cho đến lúc bạc đầu, như tía với má đó thôi! Hơn nữa, qua tháng này, con xin nghỉ hẵng trên kia, về mình lập nghiệp. Dù sao, tía má ở đây, vợ con cũng ở đây, con chẳng thể xa thêm giây phút nào. – Hai ôm vai chị Lụa, ánh mắt ngời sáng những dự định mai sau.
- Sau này, vợ chồng con với tía má, có rau ăn rau, có sắn ăn sắn, ngọt bùi cay đắng gì cũng trọn hiếu dâu con. Xin tía má đừng lo! – Chị Lụa thẹn thùng nắm lấy tay chồng, rơm rớm nước mắt.
- Được, được! – Tía vỗ đùi đen đét, cười hà hà đầy mãn nguyện.
Trong đêm, tôi nghe mùi hương hoa cải sau vườn thoang thoảng, trộn lẫn với mùi trà hoa cúc vấn vương trên đầu mũi. Phố xá nơi thành thị kia xô bồ mà hối hả, sặc sỡ mà đắm say, thế nhưng chẳng thể trói buộc được hai trái tim yêu của người con mảnh đất này. Từng hàng tre cao vút thấp thoáng hòa lẫn với màn đêm đen, che khuất ánh trăng sáng trong giữa bầu trời miền quê yên ả. Liệu sau bao nhiêu năm nữa, lũy tre này có còn, con sóng nước kia vẫn chảy, ánh trăng này hãy còn vằng vặc giữa đêm khuya? Tương lai, ai mà biết cho được.
- Thùy!
Có tiếng người gọi tên tôi khe khẽ. Tôi quay đầu lại, bắt gặp Anh đứng sau lưng mình từ lúc nào. Con dế dưới chân nhủi mình nhanh chóng, chốc lát đã biến mất vào tổ ấm của mình. Anh vạch đám hoa cải sang hai bên, cẩn thận đi chân trần bước đến chỗ tôi ngồi. Ấm áp.
- Chưa ngủ sao? – Giọng Anh trầm lắng giữa đêm khuya.
- Dạ, chưa ngủ được, ra đây hóng mát. Còn anh, sao giờ này mà chưa chịu đi ngủ? Sáng mai anh không lên phố sao? – Tôi đưa mắt nhìn lên khoảng trời mông lung trước mặt, từng vì sao lấp lánh trong đêm, sáng ngời tựa ánh mắt Anh bây giờ. Mai Anh đi rồi, nỗi buồn vô cớ chợt trào dâng. Hai cũng đã có chốn đi về của mình, ý niệm của Anh về mối tình đầu ấy cũng nên đặt dấu chấm hết. Chẳng còn lý do gì để níu giữ một trái tim tổn thương mang nhiều vết xước, nơi hữu hiệu để xoa dịu, chỉ có thể là thôi gặp, thôi nhớ nhung. Còn tôi, vẫn chỉ bám trụ lại nơi tỉnh lị bé nhỏ này, an phận làm cô y tá trẻ. Hoài bão, mơ mộng của tuổi trẻ, thôi thì cũng đã ngủ yên.
- Tâm trạng vẫn còn nặng nề, nên chưa thể tĩnh tâm mà ngủ an giấc được. – Anh ngắt lấy một nhánh hoa cải, đưa lên mũi hít hà hơi thở của những giọt sương đêm. – Có những người thật ngốc, tốn rất nhiều thời gian vẫn không sao quên được một người. Nhưng nếu đã không quên được, thì cũng nên dũng cảm tỏ bày một lần, để mai sau đừng hối hận rồi tự trách bản thân mình. Em thấy đúng không?
- Đúng vậy! – Tôi cười khổ, hai tay ôm lấy đầu gối mình, co người lại thành một cụm. Nếu có thể quên được dễ dàng như thế, cũng đã chẳng có những câu chuyện tình thấm đẫm đau thương. Trên đời này, mỗi một người đều có một chuyện tình để nhớ, dẫu đẹp nên thơ hay chỉ là hững hờ trong thoáng chốc. Bao năm qua, tôi chờ cũng đã chờ rồi, dẫu chưa một lần đủ can đảm để nói lên nỗi lòng mình cho đối phương hiểu rõ. Bởi lẽ, tôi vẫn còn nhớ như in lời Anh nói, “Yêu là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, đó chẳng phải là lòng chiếm hữu tầm thường của bản năng.”
- Thùy, nhìn kìa!
Một ngôi sao băng xoẹt ngang qua bầu trời đêm, chốc lát chỉ còn lại chút vệt sáng le lói cuối chân trời. Tôi gối đầu lên khuỷu tay, mỉm cười lắng nghe từng lời Anh nói. Hướng kia là chòm sao Bắc Đẩu, hướng kia lại là chòm Tiên Hậu, qua bên phải một tí lại là chòm Mục Phu, thấp thoáng xa xa lại là chòm sao Thiên Nga như dải lụa bạc vắt ngang bầu trời… Bàn tay Anh lành lạnh khẽ nắm lấy tay tôi, từng ngón tay ấy mở nhẹ lòng bàn tay rồi đặt vào đấy một cành bông bụp đỏ.
- Em biết không, có một điều bí mật, vẫn luôn muốn nói cùng em!
Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Anh. Sương đêm càng lúc càng dày đặc, cái lạnh từng chút từng chút thấm vào da thịt, làm ướt cả mảng đất bên cạnh chỗ tôi đang ngồi. Anh nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hiền hòa và nghiêm túc. Trái tim đập từng hồi trong lồng ngực, tôi mơ hồ biết được điều bí mật mà anh muốn nói. Phải chăng, lời cầu nguyện vừa rồi của tôi, ông trời đã động lòng trắc ẩn?
- Thùy, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ xem em là em gái cả!
- Ơ… – Trái tim đột nhiên bị hẫng đi một nhịp. Tôi có chút ngơ ngác nhìn anh.
- Bởi vì, anh yêu em! – Anh nhoẻn miệng cười, tay kia xoa nhẹ mái tóc tôi. – Anh vẫn luôn nghĩ rằng, người em yêu chẳng phải là anh, vì vậy, vẫn luôn giấu kín tình cảm của mình, bao năm qua không dám thổ lộ cho em biết. Mãi cho đến hôm qua, anh tình c
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |