Sau ngày hôm ấy, mỗi tối tôi thường qua chở nhỏ đi chơi, nói lung tung chuyện trên trời dưới đất. Chỉ thế thôi cũng khiến cho tôi mỗi đêm về cũng mất ngủ khi nhớ tới nụ cười giòn tan của nhỏ. Tôi với nhỏ nhắn tin với nhau nhiều hơn, tình cảm trong tôi dành cho nhỏ càng ngày càng lớn nhưng tôi vẫn không đủ can đảm nói trực tiếp cho nhỏ biết.
Tới ngày sinh nhật tôi, nhỏ bận học trên trường nên không qua phòng tôi tham dự được. Buổi tối mưa lại quá lớn, tôi cũng không qua nhỏ. Hôm đó, tôi ngồi rượu uống với các chiến hữu cấp 3 của mình tới say nhè. Lúc đó, hiện trong tâm trí tôi chỉ là những hình ảnh về nhỏ, tôi muốn có hỏ ngay lúc này. Tôi muốn ôm nhỏ vào lòng và nói: "Anh yêu em".
Nhưng tôi đã không làm vậy mà lôi điện thoại soạn tin nhắn cho nhỏ. Sau bao lần soạn rồi xóa, tôi gửi cho nhỏ cái tin cộc lóc " Ta nhớ mi quá...". Tôi biết nhỏ cũng không thể trả lời tin nhắn tôi bởi nhỏ thường ngủ rất sớm. Sáng sau tôi rất hồi hộp không biết nhỏ sẽ nói gì? Thế mà nhỏ chỉ nhắn tin lại cho tôi một câu ngắn ngủi "hôm qua ta ngủ sớm" còn không đả động tới nội dung tin nhắn của tôi.
Một hôm tôi bị ốm, nhỏ qua tham tôi với đủ thứ lỉnh kỉnh trong tay để nấu cháo. nhưng khi mua qua nhỏ nói: "Ta mua cho mi nấu đấy chứ t không biết nấu cháo đâu".
Tôi giả bệnh, không được gần lửa để nhỏ nấu. Cuối cùng nhỏ cũng vào bếp nấu cho tôi. Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ lại tôi đều bật cười. Lúc nhỏ bưng tô cháo ra, tôi liếc qua rồi nhỏ:
- Trứng gà mi mua đâu?
- Ơ, ta quên cho vào rồi.
- Phòng hết muối hả mi?
- Sao? Mặt nhỏ ngệch ra ngạc nhiên.
- Sao t thấy cháo nhạt nhếch?
- Á.. ta quên rồi!
- Cháo cảm sao không có hành hả mi?
- Á... ta quên rồi..
Nhỏ phụng phịu:
- Ta nói mi nấu đi thế mà không chịu nấu. Đưa ta nấu lại.
- Thôi khỏi, lúc đó ta đói chết sao uống thuốc được?
Nói vậy, nhưng thật sự lúc đó tôi thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhìn dáng vẻ của nhỏ đánh vật trong cái bếp nhỏ xíu phòng trọ mười mấy mét vuông . Nhìn nhỏ như một cô vợ trẻ bận rộn với những giọt mồ hôi lấm tấm Tôi chỉ muốn đến ôm nhỏ vào lòng. Tình cảm trong mười năm trời tôi vẫn giấu trong lòng, nó như một ngọn lửa âm ỉ...
Nhỏ quá vô tư hay cố tình không hiểu tình cảm của tôi? Nếu nhỏ yêu một người khác... chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm tim tôi đau nhói. Dù vậy tôi vẫn không thể nói thật tình cảm của mình cho nhỏ vì bởi lẽ tôi sợ... sợ những tình cảm đó không được đáp trả, hơn nữa có thể nó hủy điệt mọi thứ tôi đang có.
Điều tôi lo lắng đã tới, vào một tối tôi nhận được tin nhắn nhỏ... nhưng nội dung không dành cho tôi. Tim tôi vỡ nát và nước mắt của một thằng con trai 21 tuổi rơi như mưa... Tôi nhắn lại cho nhỏ một cái tin "Ta không phải là người đặc biệt mà ngươi nói". Tôi nghỉ học và trốn tránh nhỏ... Những ngày tiếp theo, tôi qua phòng trọ của những thằng bạn thân và nốc rượu như nước. Tôi không muốn liên lạc với nhỏ nữa.
2 tháng sau, không thể xóa hình ảnh nhỏ trong tôi thế là tôi lại liên lạc với nhỏ. Nhỏ gấp gáp hỏi thăm tôi, nhưng với tôi những lời đó chỉ như xát muối trong tim tôi. Nhỏ muốn gặp tôi. Bắt bản thân phải từ chối nhưng con tim này không chịu nghe lời, đôi chân tôi vẫn dạp xe đến phòng nhỏ. Mở cửa phòng câu đầu tiên nhỏ thốt lên hỏi tôi trốn đâu và ốm như thế này?
Tôi trả lời qua loa và thông báo cho nhỏ tôi ngỉ học, vì không theo nổi. Nhỏ khuyên tôi bảo lưu và nhiều thứ khác nữa. Bỗng nhỏ nói:
"Ta nhận lời quen hắn rồi. Mi gặp hắn nhiều lần rồi đó" - Hắn là bạn cấp 3 của nhỏ.
Nhìn trên gương mặt nhỏ tôi biết nhỏ hạnh phúc và vui vẻ. Nhỏ nói tôi là người đầu tiên nhỏ cho biết. Trong tậm trí tôi gào thét lên, tôi không muốn, tôi không muốn biết những điều đó. Buổi tôi chia tay nhỏ về mọi thứ còn nặng nề hơn nhiều. "Dù cho thế giới này chỉ có mi là đàn ông ta cũng không thích mi đâu. Vì mi là bạn thân nhất của ta" - một câu của nhỏ nhẹ nhàng thế mà khi tới tôi nó như những nhát búa giáng vào lồng ngực làm tôi đau tê tái.
Tôi chọn cách trốn tránh nhỏ. Không liên lạc, không gặp gỡ tôi xóa bỏ những nơi có nhỏ. 5 năm kể từ ngày đó, tình cảm trong tôi dành cho nhỏ chưa bao giờ nguôi ngoai. Tôi thử tìm đến nhiều người nhưng vẫn không thành công vì hình bóng nhỏ là lí do khiến tối không thể dung nạp thêm bất kỳ ai được nữa.
Dù cố kìm nén nhưng nhiều lúc tôi cũng không tự chủ nhắc máy gọi cho nhỏ. Chỉ một vài chuyện trên trời dưới đất thôi cũng đủ khiến tôi ấm lòng khi nghe giọng của nhỏ. 15 năm - thời gian không ít trong một đời con người có lẽ vậy nên tôi không bao giờ xóa nổi những kí ức về nhỏ. Có đôi lúc tôi vẫn thầm thì những lời tận trái tim mình, dù tôi biết nhỏ không bao giờ nghe được:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |