“Trên đường đời, hành lí con người mang theo là sự kiên nhẫn và tính chịu đựng”
_Mayacovsky_Nhiều lúc, tôi muốn tự tạo ra sự khác biệt.
Cuộc sống của tôi gần như là giống bao người khác. Tôi là con gái của một gia đình đầm ấm, có ông bà, cha mẹ, anh trai. Ở trường, điểm học tập của tôi cũng chẳng tệ, chẳng bao giờ tôi phải kêu than về việc học hành, cùng lắm là những lần kiểm tra đột xuất thì…ngó sang bạn nhờ giúp đỡ là vẫn ăn 10 chẳng vấn đề gì. Sở thích của tôi thì gần như đúng là một “teen girl” chính hiệu: thích nghe nhạc, đọc sách, vui chơi cùng bạn bè, la cà quán xá, ăn đồ ăn vặt, đi xem phim, mua sắm,…Tôi thích nhất là sắm quần áo đẹp và những quyển tiểu thuyết tình cảm lãng mạn. Tôi mê phim Hàn và có trong mơ thần tượng của riêng mình.
Mọi thứ cứ trôi qua bình yên thế cũng thật nhàm chán. Tôi thích để lại một dấu ấn nào đó trong tuổi 17 này. Năm tháng học sinh cấp III cũng sắp đi qua, tôi cũng nên thay đổi để có thể nhớ mãi về những tháng ngày này chứ. Cá tính, mạo hiểm và thử thách, tôi cần những cái như vậy.
Và tôi đã tìm đến Inline Skate.
Tôi từng chết khiếp môn thể thao này, mười mấy năm tôi chỉ giỏi mỗi…nhảy dây thì làm sao mà chẳng hãi trước Inline Skate (Patin) vốn là loại thể thao cực kỳ mạo hiểm. Nhưng chính vì cái ước muốn mà tôi quyết định gạt bỏ sợ hãi để đi đôi giày patin to bự của anh trai vào chân. Chẳng thể quên nổi cái ngày đầu tiên tôi đứng lên với đôi giày đó. Ôi đứng còn chẳng nổi! Chiếc giày với bốn cái bánh trơn tuồn tuột, không biết làm thế nào để đứng lên. Tôi phải bám vào người anh trai, cố gắng giữ thăng bằng để đứng thẳng người cơ mà cuối cùng vẫn là ngã ngửa ra sau và cái mông tôi đau ê đau ẩm. Đau hơn là lúc đó tôi ngồi bệt giữa cái sân patin rộng lớn, người ta đang lướt vèo vèo, mấy đứa trẻ con còn đang bận…đua nhau ngay trước mắt tôi. Nhưng thế vẫn chưa xấu hổ bằng việc có một anh chàng đang nhìn tôi chằm chằm!
Một anh chàng cao lớn, đeo tai nghe, mặc áo đen in ba chữ “I LOVE PATIN”, (tất nhiên) chân đi giày patin, đang đứng dựa cột nhìn tôi không chớp mắt. Tôi đỏ bừng mặt, chắc chắn người ta nhìn tôi vì tôi “gà mờ” quá đây mà, vội tóm tay anh trai định đứng lên. Nhưng anh tôi đã trông thấy người con trai kia.
- Đại Thiên, ra nhờ tí!
Hơ, anh mình quen anh ta? Ôi sao tự dưng thấy cái quyết định “tìm sự khác biệt” của tôi ngu ngốc không thể tưởng tượng được! Tôi vội quay đi, không dám nhìn anh chàng tên Đại Thiên đó lướt một phát đã “bay” đến chỗ chúng tôi.
- Tinh Anh, hôm nay đưa em nào ra đây thế này? – Anh cười đùa.
- Em gái tao, Tinh Tú! Nó muốn chơi Inline Skate, nhưng nó đi luôn giày tao rồi, không có giày tao không dạy nó được. Thôi mày dạy nó hộ tao.
- Ơ thằng này, mày vứt em mày cho tao rồi mày tha hồ trốn tập đi chơi với gái đó hả? – Đại Thiên lừ mắt, nhưng rồi quay sang tôi luôn – Đứng lên đi em!
Tôi vội vàng lồm cồm bò dậy. Tình cảnh của tôi lúc đó không thể tả nổi luôn, tôi chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người, cứ cúi gằm xuống. Thử tưởng tượng đi, giữa một rừng người đều có thể lướt, có thể trượt, riêng mình đứng lên vẫn khó khăn thì quá xấu hổ còn gì!
- Lần đầu tiên mà bò dậy được thì cũng là một điều đáng khen ngợi. Ngẩng đầu lên đi!
Tôi thực sự ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên. Thật không thể tin người nói với tôi câu đó không phải ông anh trai đáng quý mà lại là Đại Thiên – một người xa lạ sắp trở thành “thầy” của tôi. Lúc nói câu đó, anh cười. Một nụ cười rất đẹp và rạng rỡ. Có lẽ tôi không có cảm xúc gì khi đứng trước trai đẹp, cơ mà trai có nụ cười đẹp thì lại khác…
Ban đầu tôi cứ ngỡ, nhờ ai giỏi patin mà dạy thì chắc người ta sẽ khó chịu, hoặc cười chê vì mình kém cỏi. Nhưng giờ Đại Thiên đem đến cho tôi suy nghĩ khác. Anh tôi từng bảo, những người trong thế giới Inline Skate rất dễ thân và làm Slalom với những động tác uyển chuyển, dẻo dai để vượt qua những chiếc cốc mà không làm chúng đổ. Tôi thực sự rất háo hức, hôm nay được chơi trò mới, lại đúng ngày tròn ba tháng tôi tập Inline Skate nên anh thế nào cũng đưa tôi đi ăn một bữa cho coi. Tôi vội vã đến sân, nhưng lúc đến nơi tôi vẫn chưa thấy anh đến. Lần đầu tiên anh ra muộn hơn tôi. Chắc do đường đông nên anh đến lâu chăng? Hay là tôi cứ trượt vài vòng rồi quay lại sau nhỉ? Không được, không có anh thì còn gì vui nữa! Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi. Nhưng mười lăm phút, nửa tiếng, và một tiếng rồi tôi không thấy anh đâu! Tôi bắt đầu lo lắng, sợ hãi thực sự.
Điện thoại bỗng đổ chuông. Là anh! Tôi mở ngay ra.
- Anh Thiên, sao…
- Cháu quen cậu thanh niên này à? – Giọng một người đàn ông trung niên vang lên – Cháu đến bệnh viện X đi!
Tôi chết đứng mấy giây, rồi hoảng hốt lao nhanh đi. Tôi lao ra đường bằng giày patin. Thật sự là không tưởng tượng nổi, tôi đi còn chưa giỏi, thế mà tôi dám dùng đôi giày này làm phương tiện như bao xe cộ khác. Nhưng tôi rất hoảng loạn, tôi quên cả hiểm nguy để lao đến bệnh viện. Và trời vẫn phù hộ tôi, tôi không bị xe cộ đâm, và tôi đến bệnh viện an toàn. Trời đất quanh tôi như sụp đổ khi nhìn thấy anh nằm trong căn phòng bệnh với đôi chân đã băng trắng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |