Sao ngồi sát bên mà người còn soạn tin nhắn, chắc là vì không muốn phá vỡ những cảm xúc trong ta.
Có khi cả ngày người chẳng nhắn cho ta một tin ngắn, để ta nhớ, ta chờ, ta phải lui cui cầm điện thoại gởi tin đi trước, chưa đầy 30 giây sau, tin nhắn của người đã tới.
“Khi anh nhắn tin cho em, có nghĩa là anh nhớ em. Nhưng khi anh không nhắn tin cho em, có nghĩa là anh muốn em nhớ anh…”
Ngày ta yêu, tin nhắn xa gần, ngắn dài làm tình yêu vì vậy mà thêm vẻ lung linh huyền ảo. Để rồi khi yêu thương nhạt nhòa, tin nhắn vô tình lại cào cấu tim ta.
Bạn Đang Đọc Truyện Tại wapaz.biz Chúc Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ
Những tiếng chuông báo cứ ít dần theo từng ngày tháng.
Cả ngày ta chẳng thấy người nhắn tin, để đến tối trước khi ngủ, một tin kiểu như, “Chúc em ngủ ngon!” cũng kịp tìm đến, nhưng ngày nào cũng chỉ là một tin nhắn như nhau, đến mức có khi ta tự hỏi, người đã lập trình sẵn để điện thoại tự gửi tin đi.
Rồi cũng chẳng được bao lâu, tin chúc ngủ ngon cũng mất dạng, người biết chăng thiếu lời chúc, giấc ngủ của ta chỉ toàn những cơn ác mộng không rõ hình hài bủa vây.
Ta trách, người giải thích rằng do rất bận.
Ta tự hỏi, bận đến mức nào mà không dành được 30 giây để yêu?
Ai đó nói với ta rằng, tình yêu dần kết thúc khi số lượng tin nhắn gởi đi ngày một nhiều trong khi tin hồi âm lại ít đi.
Đến nay ta nghiệm thấy điều ấy chẳng sai.
Ai cũng bận rộn, ngay cả một người đang nằm ngủ vẫn đang bận thở. Nhưng bận đến thế nào không dành ra được 30 giây nhắn tin trả lời cho một người đang ngóng chờ yêu thương hồi đáp, bận đến tàn nhẫn vậy sao?
Ta biết, chỉ là tình cảm của ta đã không còn sức để giành lấy người ra khỏi 30 giây cuộc đời.
Ta biết, và ta buồn.
Nếu người đã không còn yêu thương, cứ mạnh dạn nói ra, đâu cần viện một lý do ngây ngô nhưng ai cũng dùng như vậy.
“Bận!”
Tất cả mọi lý do, đều chỉ là ngụy biện.
Để rồi cuối cùng, lời chia tay người nói ta cũng chẳng thể nghe, chỉ là nhìn vào màn hình điện thoại đã nhạt nhòa nước.
“Anh xin lỗi…”
Không cần xin lỗi, ta không có nhiều lỗi lầm để cho đi. Ta chỉ có yêu thương để gởi tặng.
Những ngày tập sống thiếu người, ta làm quen luôn cảm giác điện thoại không còn rung liên hồi như trước.
Có khi nửa đêm mơ ngủ, ta nghe văng vẳng như tiếng điện thoại vang, bật lên, hóa ra chỉ là tin khuyến mãi từ tổng đài, bực đến mức quăng cái điện thoại vào tường rồi bật khóc ngon lành.
Ta ngây dại quá… yêu thương đã đi qua, có còn chi để ngóng chờ?
Những ngày đó ta thèm tin nhắn đến sợ.
Thèm tin nhắn chúc ngủ ngon.
Thèm tin nhắn chào ngày mới.
Thèm tin nhắn chúc bữa trưa ngon miệng.
Thèm tin nhắn hẹn hò cùng nhau.
Thèm tin nhắn người nói yêu.
Thèm luôn tin nhắn người nói nhớ.
Thèm đến nỗi ta nằm đọc lại từng cái tin nhắn người gởi từ ngày mới bắt đầu làm quen… đọc rồi để đau, đọc rồi để xóa… xóa luôn hình ảnh người trong đoạn đời còn lại của ta.
Ngày đau đó, qua rồi người ạ.
Khi mọi cơn đau chấm dứt, ta bình tâm lại, tự nhủ rằng nếu có tình yêu lần nữa, sẽ chẳng để tình yêu lệ thuộc vào những tin nhắn vô hồn.
Nếu có yêu, có nhớ, ta sẽ đến gặp, nói từ môi mềm rằng ta đã yêu, đã nhớ thế nào.
Và ta cũng tự nhủ, ai đó nhắn tin cho ta, ta sẽ trả lời sớm nhất có thể.
Rồi khi tin nhắn ta gởi đi ba lần không hồi âm, ta hiểu rằng người đó đã đánh mất chiếc vé vào tim ta.
Cảm ơn người về bài học tin nhắn đã dạy ta.
Hổng đâu như đất Sài Gòn
Sài Gòn lúc nào cũng bí ẩn như cái việc chẳng ai nói rõ vì sao nó tên Sài Gòn. Người đoán già, kẻ đoán non, chỉ là nó vẫn cứ đón hết người đến, tiễn bao kẻ đi.
Hỏi tuổi Sài Gòn, nhiều người kêu 18, trẻ nên đỏng đà đỏng đảnh. Sáng nắng, chiều mưa, trưa trưa buồn buồn là cúp điện.
Nhiều bữa làm về, trời còn nắng chang chang tự dưng mưa cái ào, ướt át. Tấp vô lề đường, chị chị bán em cái áo mưa nhỏ, chợt giật mình nhớ ra, áo mưa nhỏ còn hai, ba nghĩa khác.
Mới chọt tay vô cái bao ni lông cỡ bự hình áo mưa thì nghe cái bựt, tét làm hai, chẳng biết trách người ta làm đồ dỏm hay trách bản thận ngoại cỡ.
Chưa hết tức tìm cách về nhà đã thấy trời ráo quảnh, hơi đất hầm hầm bốc lên. Bà mẹ chở con trên xe lầm bầm, thời tiết kiểu này không bệnh mới lạ, tổ cha nó Sài Gòn!
Ờ! Tổ cha nó Sài Gòn đỏng đảnh!
Nhiều khi thấy ghét cái thói đỏng đà đỏng đảnh đó dễ sợ.
Mới ban sáng trời hừng đông se lạnh, lăn dài lười nhác trên giường quơ quào chẳng thấy cái mền đâu bèn lủi thủi ngồi dậy khép cửa sổ.
Đến trưa, Sài Gòn ỏn à ỏn ẻn nắng rót qua song, đang tập trung làm việc cũng phải dừng tay tìm chỗ tránh nắng cho khỏi sạm lòng người.
Chiều tối Sài Gòn lại sậm sà sậm sịch lạnh, lạnh để tự dưng nhận cái tin nhắn chẳng hiểu nói cho ai, “Phải chi có cái gối ôm 37 độ để ôm cho ấm.”
Ghét vậy, chứ xa chừng vài hôm lại nhớ quay nhớ quắt.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |