•Truyện 18+ Hôn Lên Đôi Môi Em Chập 4
Trên đường về, anh ghé vào một cửa hàng tạp hóa mua khung ảnh cho cô, chọn tới chọn lui mới được một cái vừa ý, Dương Mẫn gật gù đưa anh đi tính tiền, anh hỏi mấy lần để làm gì cô đều không nói.
Về tới nhà, cô liền chui vào phòng khóa cửa nhốt anh ở ngoài, một lúc sau cô chạy ra, khoe với anh.
- Coi nè, đẹp hông!
Anh bị sock mất mấy giây.
- Em kiếm đâu ra cái hình này vậy? – Lần đầu tiên cô thấy anh có vẻ ngượng như thế.
- Ha ha ha, ai mà đẹp trai thế!
- …
- Cái quần anh mặt màu gì vậy? – Cô che miệng cười rất gian ác.
Phải mất gần mốt lúc anh mới phục hồi vẻ lạnh lùng vốn có.
- Lúc đó anh có hai tuổi, làm sao anh nhớ được! – Anh nhún vai. – Mà nếu em thích biết màu, anh sẽ cho em biết.
- … - Tới lượt cô đỏ mặt.
- Sao, muốn biết không?
- Không…
Nói rồi cô bỏ đi, đúng là toàn bị anh ức hiếp!
Nói thì nói như vậy thôi, chứ cô vẫn rất khoái cái tấm hình sexy ấy. Cô định đặt trong phòng khách nhưng bị anh cấm nên đành ôm vào phòng ngủ để ở đầu giường.
- Em muốn mở mắt ra là được nhìn thấy anh! – Cô giải thích.
- Vậy em thích cái thằng cu hai tuổi kia hơn ông chồng hai tám tuổi này chứ gì?
- … - Cô nhìn anh với anh mắt kì lạ. – Anh đang ghen với chính mình à?
- … - Đến lượt anh im lặng.
- Dễ thương mà, lúc anh còn nhỏ đã đẹp trai thế này rồi…
- Nịnh anh à?? – Anh bạo má cô.
- Đau… thật mà! – Cô cười khúc khích xoa xoa má rồi ôm lấy anh.
Cơ thể anh rất ấm, đó là thứ hơi ấm mà cô cần. Cô tham lam hít lấy mùi đàn ông của anh.
- Ước gì con chúng mình cũng xinh thế. – Cô khẽ nói.
- Đương nhiên rồi! – Anh bĩu môi. – Con anh không xinh sao được.
- Nếu anh bị bệnh, thì điều anh muốn nghe nhất là gì? – Cô đột ngột hỏi.
- À… - Anh hơi suy nghĩ rồi nói. – Anh thích nghe nhất là câu: Anh ơi, em không léo nhéo làm phiền bên tai anh nữa nhé! Chúc anh ngủ ngon!
- Cái gì??
- Hì hì, giỡn thôi! – Anh cười xoa đầu cô. – Anh muốn được nghe em nói rằng “Em yêu anh!”!
Cô đỏ mặt gục đầu vào ngực anh.
- Nếu em nói vậy thì sao? – Cô thỏ thẻ hỏi.
- Thì anh sẽ khỏe lại ngay!
- Còn nếu không? – Cô dẩu môi.
- Thì anh nằm luôn cho em hầu hạ!
- Ừ, em sẽ nói. – Cô khẽ nói. – Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm!
Lời nói của cô thực sự khiến anh rất cảm động, anh ôm lấy cô chặt hơn.
- Anh cũng yêu em!
Rồi cô bắt đầu thắc mắc tối chuyện của Thiên kỳ.
- Thế Kỳ yêu thư kí của anh thật hả?
- Ừ.
- Thật không?
- Anh đã “ừ” rồi mà!! – Anh chẳng hứng thú với đề tài này tí này.
Thế nhưng Dương Mẫn lại rất thích, cô vặn vẹo hỏi nhiều tới nỗi anh nổi cáu gắt lên.
- Em có thôi đi không? Vâng, em trai anh sắp cưới vợ, vợ nó là thư kí của anh, tên Bạch Khiết, còn nhà cô ta như thế nào, cha mẹ bao nhiêu tuổi, anh không biết! Được chưa?
- Vâng ạ!
Dương Mẫn dường như rất mê cái bức ảnh hai tuổi của anh, chỉ cần là lúc rảnh, cô sẽ lấy ra ngắm, anh không hiểu có cái gì khiến cô lại mê như thế. Đương nhiên anh không hiểu được tâm trạng của cô, cảm giác được ngắm anh lúc còn bé vô cùng thích thú.
Một hôm đi mua sắm, lúc cô mở ví ra tính tiền, cô thấy bức ảnh của anh đang nằm chễm chệ trong khung để hình của ví, đợi anh vè cô liền chìa ví ra hỏi.
- Thủ phạm là anh?
- Ừ.
Cô chỉ hỏi như thế rồi gấp ví lại cất.
- Sao? Sao thế? – Anh bị cô làm cho tò mò.
- Hì hì, thì tự nhiên người ta đẹp trai ngon lành tình nguyện bỏ hình vào ví của em em vui chứ sao!
Anh phì cười.
- Nịnh giỏi nhỉ? – Anh ôm eo cô hôn chụt một cái.
- Hì hì, mà em đang lo.
- Lo gì? – Anh nhìn cô, đôi mắt rất sáng, rất đẹp.
- Lỡ em có… có thai, làm sao em đi học tiếp? Có thể lúc bụng chưa lớn em còn đến trường được, chứ…
- Anh sẽ bảo lưu kết quả lại cho em. – Anh hôn lên trán cô nói nhỏ.
- Được không?
- Ha, hiệu trưởng trường em dám gây khó dễ anh sao?
- Trời, chảnh chưa! – Cô lè lưỡi, nhưng biết anh nói thật.
- Ha ha, anh chỉ hiền với em thôi, chứ anh thừa sức đưa cả nhà hiệu trưởng trường em ra đường.
- Ui… - Cô kêu lên. – Anh hiền với em hồi nào ta?
- Thế muốn anh dữ chứ gì? – Anh xoa đầu cô.
Hôm đó, Bạch Khiết đi làm về sớm hơn thường lệ. Cô về nhà ăn tạm cái gì đó qua loa rồi đi tắm thay quần áo, cô chọn mãi, không biết phải chọn bộ nào thích hợp để đi thăm ông nội anh. Sau một lúc lựa chọn, cô quyết định sẽ mặc cái áo lụa trắng và quần kaki đen, một bộ đồ công sở, đi gặp Triệu Doanh chính, thực sự cô rất bố rối, ông là một vĩ nhân, cảm giác lúc này rất giống cái cảm giac khi cô biết mình sắp đi gặp tổng thống. Bạch Khiết tự cười nhạo mình, cô đã đi gặp tổng thống bao giờ đâu, nhưng nếu có gặp chắc cũng chỉ hồi hộp đến mức này là cùng. Bất giác lúc chạm tay vào bụng, Bạch Khiết hơi sững người. Cảm giác buốt giá lan từ những ngón tay, buốt tới tận óc, Cô mang thai đã gần bốn tháng, bây giờ bũng đã nhô ra. Bất giác cô bật khóc, cô cảm thấy mình không xứng đáng, không có tư cách đón nhận tình cảm của anh. Là không công bằng khi bắt anh phải làm cha của đứa bé này, cô đã dằn vặt rất nhiều, nhưng lại không thể tự quyết định được. Cô không đủ bản lĩnh để rời xa anh, càng không có đủ bản lĩnh để bỏ đứa bé đi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |