- Ờ… thì cũng có… - Cô bẽn lẽn gãi đầu.
- He he! Thế đẹp trai bằng em không?
- Không biết! – Dương Mẫn trề môi nhìn cậu em chồng. – Chắc là hơn!
Dương Mẫn kéo tay Triệu Thiên Kỳ vào một quán chuối chiên. Đây là nơi cô vẫn thường lui tới.
- Dì ơi! – Dương Mẫn gọi. – Cho cháu hai đĩa nhé! Nhanh nhanh lên đấy!
- Ái cha! Hôm nay Mẫn đi với anh chàng nào thế? Người yêu phải không? – Người phụ nữ trung niên nghe tiếng Dương Mẫn thì ngẩng đầu mỉm cười nháy mắt với cô.
Dương Mẫn đỏ bừng mặt ấp úng định phân bua thì Triệu Thiên Kỳ đã lên tiếng trước.
- Chúng cháu không phải như dì nghĩ đâu!
Nói đoạn anh kéo tay Dương Mẫn lại ngồi vào bàn. Trong quán toàn là học sinh cấp ba, có mấy cô bé mặc đồng phục trông thấy Triệu Thiên Kỳ thì hai má đỏ bừng, tụm đầu lại xì xào điều gì đó với nhau. Triệu Thiên Kỳ mỉm cười hết sức tự mãn với bà chị dâu như muốn nói: Thế nào, đã thấy sự lợi hại của em chưa?
Dương Mẫn dẩu môi vừa định đáp trả thì có ai đó khèo khèo áo cô. Cô quay lại thì thấy một cô bé tay cầm chiếc điện thoại hồng hồng, Vừa trông thấy Dương Mẫn, hai má cô bé đã ửng hồng, ấp úng.
- Bạn… bạn có thể cho mình chụp hình với bạn trai của bạn được không?
Dương Mẫn há miệng không nói được lời nào. Có nhầm không vậy, dám gọi cô là bạn à?
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Dương mẫn, cô bé tưởng cô định từ chối thì hấp tấp nói thêm.
- Chỉ chúp một tấm thôi! Bạn đồng ý nhé!
Triệu Thiên Kỳ cố nín cười trước vẻ mặt của chị dâu!
- Em lại đây! – Anh mỉm cười vẫy cô bé. Nụ cười của anh rạng ngời như chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích.
Cô bé sung sướng vội chạy đến bên cạnh Triệu Thiên Kỳ nhích lại gần anh giờ điện thoại lên chụp một tấm. Hình như cảm thấy chưa đủ, cô bé còn bạo dạm quàng tay lên vai anh chụp thêm một kiểu nữa.
- Cảm ơn anh! – Cô bé sung sướng mỉm cười cúi đầu chào Triệu Thiên Kỳ rồi chạy tới khoe với đám bạn.
Dương Mẫn chỉ còn biết xị mặt. Hai đĩa chuối chiên nóng hổi mau chóng được bưng ra. Mỗi đĩa có ba miếng chuối vàng ruộm, thơm phức, nóng hổi, Dương Mẫn xoa xoa tay bốc ngay một cái vừa ăn vừa hít hà.
- Ngon quá!
Cô Mỉm cười nhìn Triệu Thiên Kỳ khích lệ.
- Ăn đi!
Thấy Dương Mẫn say sưa đánh chén anh cũng tò mò cầm một cái bánh chuối ăn thử.
Miếng bánh chuối giòn tan, béo béo, ngọt ngọt, đúng là rất tuyệt vời. Quả thực anh rất bất ngờ trước mùi vị của chiếc bánh, thậy không ngờ miếng bánh ngon như thế nhà anh chưa từng được ăn. Hóa ra đây chính là mùi vị của một món ăn bình dân, hóa ra những con người bình thường cũng có một phong vị rất riêng, không cầu kì về hình thực nhưng mùi vị lại rất tuyệt vời.
Triệu Thiên Kỳ ăn một mạch hết 3 cái bánh chuối.
- Dì ơi, cho cháu đĩa nữa!
Triệu Thiên Kỳ ăn một lúc bảy tám cái bánh chuối, giống như kẻ chết đói, Dương Mẫn trợn mắt nhìn cậu em chồng, chẳng lẽ cậu không biết thương xót túi tiền của cô hay sao?
- No chưa? – Dương Mẫn lấy tay quẹt mép nhìn số đĩa trống la liệt trên bàn.
- Chưa! – Triệu Thiên Kỳ vẫn cắm đầu ăn như ma đói.
- Em… em đói lắm à? – Dương Mẫn nhìn anh chằm chằm.
- Ngon quá, chị ăn nữa đi! – Triệu Thiên Kỳ xua xua tay, ý bảo cô đừng hỏi nữa, để anh còn “tập trung vào chuyên môn”.
- …
Đến lúc Thiên Kỳ vươn vai, đưa tay chùi miệng với vẻ thỏa mãn, Dương mẫn mới dám thở phào.
- No chưa?
- Rồi! Hì hì, chị dâu đúng là tuyệt vời! – Triệu thiên Kỳ cười tít mắt. – Yêu chị dâu quá cơ! Ngon thế mà bây giờ em với được ăn!
- Hơ hơ… - Dương mẫn không biết phải làm sao trước vẻ mặt thỏa mãn và sung sướng của cậu em chồng, dù sao chính cô cũng là người hứa sẽ bao cậu ăn.
Lời nói ra như bát nước hắt đi, muốn hốt lại cũng không được.
Nhìn vẻ mặt xót xa của Dương Mẫn, Triệu Thiên Kỳ phá lên cười khanh khách.
- Chị dâu xót tiền à?
- Đâu có! – Dương Mẫn xấu hổ đỏ bằng mặt.
- Còn chối nữa! Thôi để em trả tiền cho. – Triệu Thiên Kỳ mỉm cười định móc ví ra nhưng Dương Mẫn đã ngăn anh lại.
- Không được, đã hứa rồi mà! Lần này chị trả tiền.
- Được không đấy? – Triệu Thiên Kỳ gian gian nhìn cô.
Dương Mẫn xấu hổ lờ đi ánh mắt chọc ghẹo của cậu em chồng ôm cặp chạy ra tính tiền.
Sau khi rời khỏi quán chuối chiên, hai người tiếp tục dạo chơi lòng vòng quanh phố.
- Thiên Kỳ. – Dương Mẫn đột nhiên lên tiếng.
- Sao thế? – Anh nhướn mắt nhìn cô chờ đợi.
- Ưm… em đưa chị về thăm ông nội đi! Chị… chị chưa biết nhà ông, với lại… - Cô liếm môi nhìn cậu.
- À, thì chuyện đó có gì to tát đâu, em lại cứ tưởng chị “có việc khẩn cấp” ha ha… - Nói đoạn, anh cười rất gian, Dương Mẫn hai má đỏ bừng. Triệu Thiên Kỳ đúng là vô duyên có mã số, ngay cả chuyện như thế cũng nói ra cho được.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |