- A ha! Xem nào xem nào! Ai đến đây thăm ông thế nhỉ? – Triệu Chủ tịch mỉm cười vui sướng.
- Cháu chào ông nội! – Dương Mẫn mỉm cười lễ phép chào ông.
Triệu Thiên Kỳ vẫn dửng dưng đút tay vào túi, thấy vậy, Dương mẫn liền lấy tay chọc vào eo cậu một cái.
- Chào ông đi!
- Chào ông! – Triệu thiên Kỳ miễn cưỡng lên tiếng.
Triệu chủ tịch có vẻ rất bất ngờ trước sự xuất hiện của đứa cháu dâu.
- Mẫn đến thăm ông sao không báo trước! Thằng Minh bận lắm, ông cứ tưởng sang năm nó mới đưa cháu đến thăm ông chứ! Nào lại đây với ông nào!
Ông mỉm cười vẫy Dương Mẫn lại.
- Xem nào, xem nào, thì ra là cậu ba chở chị dâu đến! Hôm nay lại trốn việc phải không? – Ông giả vờ nghiêm giọng nhìn Thiên kỳ.
- Cháu có trốn đâu! – Anh làu bàu phân bua. – Anh hai giỏi thế thì cần gì đến thằng em này nữa!
- Lại ăn nói kiểu đó rồi! – Triệu Chủ tịch xua tay trách. – Ây da! Ông nội bây giờ già rối, mấy đứa cũng lớn hết cả rồi.
Nói đoạn ông đưa tay xoa đầu Dương Mẫn. Dương Mẫn cũng không ngờ một con người lừng lẫy tiếng tăm như Triệu Doanh Chính hóa ra lại là một ông cụ mang lại cho cô một cảm giác ấm áp thân mật. Cô mỉm cười với ông.
- Mẫn của ông lớn quá, xem ra ông đã già thật rồi! – Ông khẽ thở dài. – Hôm nay cháu gặp thằng Minh chưa?
- Rồi ạ! – Dương Mẫn đáp.
- Nó có bắt nạt cháu không? – Ông nheo mắt hỏi.
- Đương nhiên là có rồi! – Triệu Thiên kỳ chen vào. – Chị dâu toàn bị anh hai bắt nạt, đáng thương lắm, ông chưa biết đâu, lúc cháu đến chị dâu vừa khóc bù lu bù loa, vừa cầm ly mì húp xì xà xì xụp! – Nói đến đó anh gian manh nháy mắt với Dương Mẫn.
Dương Mẫn nghe câu chuyện đầy tính xuyên tạc thì đỏ bừng mặt, cô trợn mắt với Triệu Thiên Kỳ, làm gì có chuyện cô bù lu bù loa kia chứ! Cái thằng nhóc đáng chết này!
- Vậy à? – Triệu chủ tịch có vẻ bực mình. – Cái thằng sao tệ thế!
- Không phải thế đâu ông! – Dương Mẫn hấp tấp xua tay.
- Không được! Phải mắng cho một trận mới được, ai lại bắt vợ ăn mì ly thế kia chứ!
- Ông nội! Là cháu thích ăn, không liên quan gì đến anh ấy ddaau1 – Dương Mẫn xua tay rối rít. – Hay là cháu bóp chân cho ông nhé, ở nhà mỗi lần bố cháu trồng cây xong đều kêu cháu lại đmá lưng. Hi hi, tài mát-xa của cháu siêu lắm đấy!
Triệu Thiên Kỳ phì cười. Hóa ra đây là món quà ra mắt mà bà chị dâu dành tặng cho ông nội, buồn cười chết đi mất!
Dương Mẫn vẫn lờ đi nụ cười đầy khiêu khích của cậu em chồng, Triệu chủ tịch thì chỉ mỉm cười nằm lên giường để Dương Mẫn bóp chân cho ông. Chợt nhớ đến kẻ nãy giờ ngồi không, cô vẫy luôn Triệu Thiên Kỳ lại bóp chân với cô cho vui.
Triệu Thiên Kỳ Đương nhiên sẽ không bao giờ làm những trò con nít ấy. Anh lôi điện thoại ra chơi điện tử.
- Lại đây! – Dương Mẫn nóng nảy vẫy tay.
- Không, chị khởi xướng thì làm một mình đi! – Anh bướng bỉnh trả lời.
Triệu chủ tịch thấy thế thì mỉm cười. Dương Mẫn nóng nảy chạy lại kéo tay cậu.
- Chị đi mà bóp chân cho ông! Em không làm đâu!
- Đi mà! – Dương Mẫn lắc lắc cánh tay cậu.
Cuối cùng thì cậu cũng bị cô lôi kéo lại làm cái công việc trẻ con ấy.
Triệu chủ tịch dường như rất vui. Ông bắt đầu hỏi thăm Dương Mẫn tình hình gia đình cô, một già một trẻ vừa hỏi vừa đáp rất ăn ý. Dù đã coi Dương Mẫn là một người bạn nhưng những gì Triệu thiên Kỳ biết về cô chỉ là con số không, qua đó anh mới biết hóa ra ba của Dương Mẫn là một nghệ nhân trồng cây cảnh, gia cảnh nhà cô hết sức bình thường, Dương Mẫn là con một, cô đang học tại trường đại học Hoa Thiên.
Triệu chủ tịch hỏi rất nhiều, điều về cuộc sống của Dương Mẫn, từ họ hàng bà con cho đến việc học tập hay cả công việc trồng cây cảnh của ba cô. Hóa ra Dương Mẫn có ước mơ trở thành một nghệ nhân cây cảnh nhưng mẹ cô lại muốn con gái học kinh tế, thành thử cô phải thi vào đại học Hoa Thiên.
Triệu Thiên Kỳ có cảm giác Dương Mẫn có thể kết bạn với bất kì ai mà cô nói chuyện. Ở cô toát lên một vẻ ngây thơ, đáng yêu lại rất thành thực, dường như cô không giấu giếm chút gì, tạo cho người ta cái cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Bây giờ Triệu Thiên Kỳ đã hiểu vì sao ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, anh đã có thể làm bạn với cô. Những ngại ngùng mau chóng được dẹp bỏ, cô đối xử với Triệu chủ tịch như đối với người ông nội ruột thịt của mình, cô hồn nhiên, ngây thơ đến mức anh muốn dang tay ra che chở. Cách Dương Mẫn thể hiện tình yêu thương cũng khiến cho người ta cảm thấy thật gần gũi.
Chưa bao giờ có ai tạo cho Triệu Thiên Kỳ một cảm giác gần gũi như thế.
Bất kì ai cũng có một cái kén để bảo vệ bản thân, cái kén vô hình đó là bức màn ngăn cách không bao giờ có thể gỡ bỏ, cái kén vô hình chính là chốn dừng chân cuối c
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |