Anh hôn lên cơ thể cô, áp mặt vào ngực cô, bàn tay dịu dàng vuốt lên bụng cô, Bạch Khiết rên khe khẽ, cô quấn chặt lấy anh , theo phản xạ, anh rút một tay định bật đèn nhưng cô đã ngăn lại.
- Đừng! Cứ để thế này đi…
Anh tham lam cơ thể cô như đứa trẻ tham lam dòng sữa mẹ, Bạch Khiết để cho anh làm tất cả, cô cần hơi ấm, cần vòng tay, cần anh lấp đày tâm hồn trống trải. Họ đều là những người có kinh nghiệm, anh cho cô sung sướng, cô cũng trả cho anh sự thỏa mãn đến cùng cực.
Cao trào đến mạnh hơn họ tưởng, Xong rồi, Bạch Khiết vẫn ôm chặt lấy anh, cô tựa đầu vào ngực anh thở hổn hển.
- Em mệt quá! – Cô khẽ nói.
Anh đưa tay vuốt những sợi tóc dính bết trên mặt cô, khẽ thì thầm.
- Đợi anh!
Nói rồi anh ngồi dậy bước ra phòng khách cầm li nước đường vào cho cô, Bạch Khiết ngồi dậy ngoan ngoãn uống cạn li nước. Cơ thể cô tuyệt đẹp, có lẽ vì đang mang thai nên ngực cô căng hơn.
- Nhìn đủ chưa?
Cô mỉm cười đặt li nước xuống. Anh cũng cười và ôm lấy cô.
- Anh không biết làm thế này có ổn không.
- Không sao, em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu! – Nụ cười trên môi cô thật mỉa mai. – Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu của anh hay em.
Anh không nói gì, chỉ càng ôm lấy cô chặt hơn.
- Em có định giữ lại đứa bé không?
Cô thoáng lưỡng lự rồi gật đầu.
- Nó không có tội tình gì, hơn nữa… - Cô ngập ngừng nắm lấy tay anh. – Làm sao em có thể nhẫn tâm giết chết đứa con chưa chào đời của mình?
Anh không nói gì.
- Cảm giác khi lái máy bay bà già thế nào? – Cô đột nhiên hỏi.
- Ha ha, thích hơn. – Anh bật cười.
- Nhưng cũng nguy hiểm hơn…
Cô miết ngón tay lên ngực anh. Anh mỉm cười hôn lên môi cô. Anh không cần biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ cần có cô đêm nay là đủ, giữa họ vẫn như thế, chỉ đơn giản là đã tiến thêm một bước, có thể chia sẻ cho nhau cảm giác ấm áp lúc đêm về.
- Anh đừng bận tâm về đêm nay, nếu gặp một cô gái trẻ đẹp thì cứ cưới làm vợ, khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ lại là đồng nghiệp.
- Ừ! – Anh trả lời.
Quả đúng như lời cô nói, ngày mai lúc mở mắt ra, họ lại là đồng nhiệp.
- Đợi anh một lát! – Anh lười nhác lên tiếng. – Anh muốn ngắm em thêm một lát!
- Ha ha, mau buông em ra để em đi tắm! – Bạch Khiết đánh vào tay anh.
- Tắm chung nhé!
- Không! – Cô nói gọn, vậy là anh đành phải buông tay.
Tấm lưng trần trắng mịn quay về phía anh, anh mải mê ngắm nhìn cô, Bạch Khiết bật cười đi vào nhà tắm. Quần áo họ rài từ cửa phòng tới tận giường, anh ngồi dậy nhặt lấy quần áo rồi “mượn tạm” phòng vệ sinh bên ngoài của cô.
Cô tắm xong thì thay đồ rồi xuống bếp tìm cái gì đó ăn qua loa, anh có vẻ không hài lòng, hỏi tại sao cô không nấu ăn.
- Em không biết nấu ăn! – Cô đáp gọn lỏn.
Vậy là hai người đi ra một tiệm ăn gần đó. Cũng may quanh đó có rất nhiều tiệm ăn ngon.
Ăn xong, hai người liền đến tập đoàn. Hai người dạo này cặp kè với nhau khá nhiều, dân tình không ai không biết, Bạch Khiết cũng trở thành một cái tên nổi tiếng. Tuy nhiên Bạch Khiết là một con cọp của chủ tịch, nên chẳng ai dám động chạm.
Cô vẫn làm việc với cường độ rất cao, chính vì vậy, Thiên Kỳ luôn cố gắng chu toàn mọi việc, anh không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô nữa. Buổi trưa anh đều tìm cách rủ cô xuống căn-tin, nếu cô bận quá nhiều công việc anh sẽ mang hộp cơm lên cho cô. Anh đơn giản chỉ muốn quan tâm tới cô, anh không hề cảm thấy giữa họ có bất cứ một thứ tình cảm nào vượt quá giới hạn.
Một hôm, anh đang ngồi làm việc thì có người gõ cửa, bảo là Chủ tịch muốn gặp anh. Anh thoáng ngạc nhiên nhưng cũng mau chóng đi theo người đó.
- Ngồi đi! – Triệu Thiên Minh chỉ tay vào cái ghế,
- Có chuyện gì vậy anh Hai? – Thiên Kỳ không hiểu lắm.
- À… - Anh không biết phải mở lời như thế nào. – Dù gì anh cũng là anh của cậu…
- Thì sao?
- Anh chỉ muốn cậu biết là cậu dạo này làm việc có tiến bộ.
- Ha ha ha! – Thiên Kỳ cười ngất. – Chị dâu nấu cái gì cho anh ăn vậy? Ha ha!
- … - Bị thằng em phá ngang, mặt anh lạnh như tiền.
- Thôi được rồi! Nếu anh Hai gọi em tới để khen thì em quả thực rất vinh hạnh, khen xong thì em đi nhé!
Nói rồi anh đứng lên định đi ra.
- Này! – Triệu thiên Minh đột ngột gọi. – Giữa cậu và Bạch Khiết có phải...
- Chúng em chẳng có gì đâu! – Thiên Kỳ mỉm cười đóng cánh cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, anh chợt cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hai người là anh em, vậy mà trước giờ chẳng khác nào người dưng. Có lẽ cũng do anh, do tính anh anh luôn xa cách. Em trai anh lớn lên như cây cỏ, nó có lêu lổng ăn
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |