- Thôi kệ cái thằng dở hơi ấy đi em, lát nữa anh em mình lại đi tiếp!
- Vâng! – Ami mỉm cười.
Tuy miệng nói thế nhưng lòng lại cảm thấy khó chịu, cô muốn được anh quan tâm nhiều hơn nữa, nhưng gần đây tâm trí anh cứ treo ngược cành cây, nhiều lần cô tỏ ý muốn gặp mặt anh đều từ chối với lí do bận. Anh hoàn toàn thay đổi, trước đây anh là một Triệu thiếu gia hoàn toàn khác… cô không sao chấp nhận được sự thay đổi của anh.
Chiếc ferari phóng vút đi, một người đàn ông nào đó gọi cho anh, nói là máy bay bà già của anh đang nằm ở Nguyệt Cát. Anh biết Nguyệt Cát, chỉ không hiểu vì sao Bạch Khiết lại vào đó. Giọng nói đó rõ ràng còn rất trẻ lại có chút nghịch ngợm, anh hỏi mấy lần đều không trả lời, chỉ bảo anh tới nhanh lên!
Cậu ta càng ăn nói như thế, Thiên Kỳ càng sốt ruột.
Tới nơi, anh vội vàng chạy lên quầy bar, dưới anh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, anh thấy Bạch Khiết đang nằm gục đầu lên quầy bar, say mèm. Cạnh cô là một cậu nhóc tóc vàng.
- Ôh! Anh là “Phi Công” có phải không? – Cậu ta tươi cười hỏi.
Thiên Kỳ không biết phải trả lời ra sao, anh vội lại gần cô quàng tay vào vai cô đỡ dậy.
- Thằng nhóc khốn kiếp, bỏ tay ra khỏi người chị mau! – Bạch Khiết nửa say nửa tỉnh nói.
- Ha ha, không phải là em đâu, là Phi Công của chị đấy! – Mai Thiên Ân cười rũ, đoạn cậu đưa cho Thiên Kỳ vì tiền và áo khoác của cô. – Lần sau anh đừng để chị ấy tới đây uống say một mình, không an toàn đâu! – Cậu ta hạ giọng, vẻ đùa cợt cùng biến mất.
Thiên Kỳ gật đầu cảm ơn rồi mau chóng đỡ cô dậy. Bạch Khiết cứ cô vùng vẫy đòi uống tiếp, tới mức Thiên Kỳ phải bế thốc cô lên đi ra ngoài.
Nhìn theo hai người, Mai Thiên Ân nhếch môi cười, bà chị của cậu không ngờ lại đổi gu thích cả phi công, ha ha!
Người cô nồng nặc mùi rượu, uống say tới mức không còn tỉnh táo, cứ lảm nhảm lúc khóc lúc cười. Nhìn cô như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Thiên Kỳ đưa Bạch Khiết lên nhà, anh mở ví cô tìm chìa khóa rồi dìu cô vào. Để cô nằm xuống ghế sòa, anh vội vàng xuống bếp pha cho cô ly nước đướng. Bạch Khiết có thai mà lại đi uống rượu, đúng là không thể hiểu nổi cô nghĩ cái gì!
Lúc anh cầm li nước đường lên thì không thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng nôn ói vọng ra từ nhà vệ sinh. Anh đành đặt ly nước lên bàn rồi ngồi đợi cô. Nôn một lúc rồi anh nghe tiếng xả nước, Bạch Khiết lảo đảo từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt cô đỏ hồng vì men rượu, cúc áo bị cởi ra gần hết, làn da từ cô tới ngực vốn trắng mịn màng bây giờ cũng phơn phớt hồng.
Anh vừa quay lại định nói thì hoảng hốt quay đi.
- Chị… chị mau mặc áo lại đi!
- Ha ha, nhà tôi, tôi muốn mặc thế nào chả được! – Bạch Khiết cười lớn, cô lảo đảo đi về phía anh.
Anh bị dồn vào thế khó xử, nhìn chị như vậy cũng không nên, nhưng lẽ nào cứ ngồi đó mà nói mồm với một người say?
Bạch Khiết tựa lưng vào tường khóc lớn. Cô cứ tỉnh tỉnh say say.
- Sao lại phản bội tôi?
Nhịn hết nổi, Thiên Kỳ đứng dậy đi về phía cô, Bạch Khiết mơ màng nhìn anh mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. Anh cắn răng mà nhịn cho máu nóng không bốc lên đỉnh đầu nhẫn nại gài từng nút áo lại cho cô.
- Chị đi ngủ đi!
Cô đột ngột giữ lấy tay anh, mùi thơm thoang thoảng lẫn trong mùi rượu cứ quấn quýt lấy anh.
- Cậu nói đi, tôi không nên giữ lại nó đúng không?
Cô bật khóc kéo tay cậu áp lên cái bụng phẳng lì của mình. Nếu như không tình cờ biết được, sẽ chẳng ai nghĩ cô có thai.
- Tại sao… Tại sao con tôi không có cha? – Cô tựa đầu vào ngực cậu khóc lớn hơn.
- … - Anh không biết phải trả lời thế nào.
Thân thể cô nóng rừng rực, đột nhiên cô kiếng chân lên hôn vào môi anh rồi buông anh ra.
- Cậu về đi!
Cô lầm bẩm rồi quay lưng đi vào phòng.
Giây phút đó, chút lí trí cuối cùng của anh đã bị cô dùng chân dẫm nát!
Anh tóm chặt tấy bàn tay cô kéo ngược lại, hai tay ấn cô vào tường và hôn ngấu nghiến. Bạch Khiết ban đầu con bất ngờ nhưng rồi cũng đáp trả. Ban đầu anh không có bụng dạ nào làm chuyện đó, nhưng cô cứ mơn trớn anh, dần dần anh cũng thấy hứng thú. Bạch Khiết không phải là cô gái ngây thơ như Dương Mẫn, cô là người đàn bà từng trải, bàn tay cô cũng điêu luyện hơn, cô cho anh nhưng thứ anh chưa từng có, dẫn anh vào những thế giới anh chưa từng đến!
Anh bắt đầu đáp trả cô nhiệt tình hơn. Họ dìu nhau vào phòng, chiếc giường êm ái là thứ họ cần.
Cô mở mắt nhìn anh như muốn hỏi cậu sẽ không hối hận chứ? Anh liền ôm lấy cô hôn ngấu nghiến, giống như kẻ chết đuối tham lam hít lấy số không khí ít ỏi. Anh biết đêm nay cô cần anh, dù là thể xác hay tâm hồn, cô cũng cần anh, dù cô có những lí do khác anh cũng không quan tâm. Cô cần một vòng tay, anh sẽ cho cô điều đó, chỉ cần người đầu tiên cô nhớ đến là anh, như vậy đã đủ rồi!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |