Beth ngẩng đầu nhìn Mary.
- Có phải bố chết thật không?
Mary nghẹn ngào gật đầu. Nàng ngồi xuống mép giường.
- Tôi phải cho chúng nó biết, – Florence lên tiếng xin lỗi. – Chúng nó định đi chơi với một số bạn bè.
- Được rồi. – Mary vuốt tóc Tim. – Đừng khóc con. Mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi.
Chẳng có gì còn ổn nữa.
Chẳng bao giờ!
***
Ban chỉ huy CID lục quân hoa kỳ tại pháo đài Riley đóng tại toà nhà số 169, một toà nhà kiến trúc đá vôi cổ có cây cối bao bọc với những bậc cấp dẫn đến cổng toà nhà, Trong một văn phòng trên tầng nhất, Shel Planchard, sĩ quan CID, đang nói chuyện với đại tá Jenkins.
- Thưa ngài, tôi e rằng có một số tin tức không hay. Trung sĩ Wallis, tài xế chiếc xe tải đã giết ông bác sĩ dân sự!
- Có chuyện gì?
- Sáng nay, hắn chết vì chứng đau tim.
- Thật là nhục.
Nhân viên CID nói với giọng yếu đuối.
- Vâng, thưa ngài. Xác hắn được hoả táng sáng nay. Việc ấy rất đột ngột.
- Bất hạnh. – Vị đại tá đứng lên. – Tôi sắp thuyên chuyển ra nước ngoài. – Ông nhếch mép cười nụ. – Một sự thăng chức hơi quan trọng đấy.
- Chúc mừng thưa ngài. Ngài xứng đáng đấy!
***
Mary Ashley sau đấy quyết định rằng điều duy nhất vãn hồi được sự lành mạnh của tâm hồn nàng là ở trong một tình trạng sốc. Mọi việc đã xảy ra hình như đang xảy ra cho một người khác. Nàng như người đang ở dưới nước, di chuyển chậm chạp và nghe các giọng nói từ nơi xa vắng lọc qua một lớp nệm.
Tang lễ được tổ chức tại nhà tang lễ MASS – Hinitt Alexander trên đường Jefferson. Đấy là một toà Nhà Xanh có cổng xây trắng và một chiếc đồng hồ trắng lớn trên lối vào. Phòng tang lễ chật ních bạn bè và đồng nghiệp của Edward. Có hàng chục vòng hoa và bó hoa. Một trong những vòng hoa to nhát có một tấm thiếp ghi đơn giản: “Sự thương cảm sâu xa nhất của tôi. Paul Ellison”.
Mary Beth và Tim ngồi một mình trong gian phòng dành cho gia đình bên cạnh phòng tang lễ, hai đứa bé mắt đỏ hoe và im lặng.
Quan tài đựng thi hài Edward được đậy lại. Nàng không sao không nghĩ đến lý do.
Vị mục sư lên tiếng…
Nàng và Edward đang ở trên một chiếc thuyền buồm con trên hồ Milford.
- Em thích đi chơi thuyền buồm không? Chàng đã hỏi nàng đêm hò hẹn đầu tiên.
- Em chưa bao giờ đi chơi thuyền buồm cả.
- Thứ bảy, – chàng nói, – Chúng ta hẹn gặp nhau nhé.
Họ cưới nhau một tuần sau đấy.
- Cô có biết tại sao tôi cưới cô không, thưa cô, – Edward chọc. – Cô đã thi đậu. Cô đã cười nhiều và cô đã không ngã trên boong.
Khi tang lễ chấm dứt Mary và con nàng vào trong một chiếc xe hòm đen, dài, dẫn đầu đoàn tang đi vào nghĩa địa. Nghĩa địa cao nguyên trên đường Ash là một công viên rộng rãi có một đường trải sỏi vòng quanh. Đó là một nghĩa địa cổ nhất tại thị trấn Junction và nhiều mộ bia từ lâu đã bị ngày tháng ăn mòn. Vì cái lạnh cắt da, buổi lễ bên mồ được cử hành ngắn ngủi.
- Ta là sự sống lại và là sự sống, ai tin ta, dù có chết cũng sẽ sống; và bất cứ ai sống và tin ta sẽ không bao giờ chết. Ta là người đã sống và đã chết và, nhìn này, ta sống mãi mãi.
Cuối cùng buổi lễ kết thúc một cách thương tâm.
Mary và con nàng đứng trong cơn gió rít nhìn chiếc quan tài đang được hạ xuống lòng đất lạnh, không ai chăm sóc.
Vĩnh biệt, anh yêu dấu của em.
***
Cái chết được xem như một sự kết thúc, nhưng đối với Mary Ashley, nó lại là khởi đầu của một địa ngục không chịu đựng nổi. Nàng và Edward đã đề cập đến cái chết và Mary đã nghĩ rằng nàng đi đến thoả thuận với nó, nhưng bây giờ cái chết đã đột nhiên khoác lên mình một thực tế cấp bách và kinh khiếp. Nó không còn là một biến cố mơ hồ sẽ xảy ra vào một ngày xa xôi nào đấy. Chẳng có cách nào để đương đầu với nó. Mọi thứ trong người Mary đều thét lên để chối bỏ điều đã xảy ra cho Edward. Khi chàng chết, mọi điều tuyệt vời đều chết theo chàng. Thực tế vẫn tiếp tục chạm đến nàng bằng những đợt sốc mới mẻ. Nàng muốn được ở một mình. Nàng thu mình lại thật sâu bên trong người nàng, và cảm thấy mình giống như một đứa bé kinh hãi vì bị người lớn bỏ rơi. Nàng cảm thấy giận Thượng đế. “Tại sao ngài không mang mình đi trước?” – nàng gặng hỏi. Nàng giận Edward vì đã trốn tránh, nàng giận con và giận với chính nàng. “Mình là một phụ nữ 35 tuổi với hai đứa con và chẳng biết mình là ai. Khi mình là bà Edward Ashley, mình có một sự đồng nhất mình thuộc về một người thuộc về mình”.
Thời gian trôi qua chế giễu sự trống vắng của nàng. Cuộc đời nàng giống một con tàu đang lồng lên mà nàng chẳng kiểm soát được.
Florence và Douglas và những người bạn khác ở lại với nàng, tìm cách làm cho sự việc dễ dàng hơn, nhưng Mary mong họ bỏ đi và để nàng một mình.
Florenee vào nhà vào một buổi chiều và thấy Mary đang xem một trận túc cầu trên máy truyền hình trước mặt.
- Chị ấy cũng không biết em đến nữa – Florence bảo chồng vào tối hôm ấy, – Chị ấy đang tập trung thật tuyệt vọng vào trận đấu ấy. – Nàng rùng mình. – Thật như có ma ấy.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |