- Tôi hân hạnh được ngồi cạnh bà, – Ông ta bảo Mary. – Tôi là một người nồng nhiệt hâm mộ bà. – Ông ta nói bằng một giọng Bắc Âu nhẹ nhàng.
- Cám ơn ông. – Một kẻ hâm mộ điều gì nơi mình? – Mary tự hỏi.”Mình chưa làm gì cả”.
- Tôi là Olaf Peterson, tuỳ viên văn hoá Thuỵ Điển!
- Tôi rất sung sướng được gặp ông, ông Peterson.
- Bà đã đến Thuỵ Điển chưa?
- Chưa. Nói thật với ông, thực sự tôi chưa đi đâu cả!
Olaf Peterson mỉm cười.
- Vậy thì có thật nhiều nơi có cách chiêu đãi riêng cho họ.
- Có lẽ có ngày con tôi và tôi sẽ đi thăm đất nước của ông đấy.
- A, bà có con à? Chúng nó bao nhiêu tuổi rồi?
- Tim mười tuổi và Beth mười hai. Tôi sẽ cho ông xem!
Mary mở ví và lấy ra những bức ảnh chụp nhanh của con nàng. Phía đối diện, James Stickley lắc đầu không chấp nhận.
Olaf Peterson xem các bức ảnh chụp nhanh.
- Những đứa trẻ đẹp đấy! – Ông ta reo lên, trông giống mẹ đấy. – Chúng có đỏi mắt của bố đấy!
Nàng và Edward thường hay có luận điệu chế giễu về chuyện mấy đứa con giống ai.
- Beth sẽ là một trang tuyệt sắc như em đấy! – Edward sẽ nói như thế. – Anh không biết Tim trông giống ai. Em có chắc nó là của anh không? Và cuộc tranh luận để đùa của họ sẽ chấm dứt bàng việc làm tình.
Olaf Peterson đang nói điều gì đấy với nàng.
- Xin lỗi, ông nói gì?
- Tôi nói rằng tôi có đọc về việc chồng bà tử nạn ôtô. Tôi lấy làm tiếc. Có lẽ rất khó khăn cho một người phụ nữ cô đơn không có người đàn ông.
Giọng ông ta đầy vẻ thương cảm.
Mary đưa ly rượu trước mặt nàng lên và hớp một ngụm. Nó lạnh và làm nàng dịu lại. Nàng uống cạn ly. Nó được một người hầu bàn mang găng trắng đi qua lại sau lưng thực khách rót đầy lại ngay.
- Khi nào bà nhận nhiệm sở tại Rumani? – Peterson hỏi.
- Tôi được cho biết rằng chúng tôi sẽ đến đấy trong vài tuần nữa. – Mary nhặt ly rượu lên. – Đến Bucarest. – Nàng uống. Rượu thật ngon và mọi người đều biết rằng nồng độ của rượu thấp.
Khi người hầu bàn đề nghị rót đầy lại, nàng sung sướng gật đầu. Nàng nhìn quanh căn phòng, tất cả những vị khách đều ăn mặc đẹp đẽ đang nói hàng chục thứ tiếng khác nhau và nàng nghĩ: “Họ không tổ chức tiệc tùng như thế này tại thị trấn Junction cổ kính. Không? thưa ngài. Kansas khô như một khúc xương. Washington ướt át như một… Washington ướt át như gì nhỉ? Nàng cau mày cố gắng suy nghĩ.
- Bà có xạo không? – Olaf Peterson lên tiếng hỏi.
Nàng đập lên cánh tay ông ta.
- Vĩ đại. Tôi thật vĩ đại! Tôi muốn một ly rượu nữa, Olaf.
- Chắc chắn rồi.
Ông ta vẫy người hầu bàn, và ly rượu của Mary được rót đầy lại.
- Ở nhà, – Mary thổ lộ, – Tôi chưa bao giờ uống rượu cả. – Nàng nâng ly và uống. – Thật sự, tôi chưa bao giờ uống gì cả – Nàng bắt đầu líu lưỡi. – Không kể nước, dĩ nhiên.
Olaf Peterson quan sát nàng và mỉm cười.
Tại bàn giữa, Đại sứ Rumani Corbescue đứng dậy.
- Thưa các ông, các bà, những vị khách đặc biệt, tôi muốn đề nghị một ly rượu mừng.
Nghi thức bắt đầu. Có những ly rượu chúc mừng Alexandros Ionescu, Chủ tịch Rumani. Có những ly rượu chúc cho bà Alexandros Ionescu. Có những ly rượu chúc cho Tổng thống Hoa Kỳ và cho Phó Tổng thống, cho quốc kỳ Rumani và cho quốc kỳ Mỹ. Mary thấy hình như có cả nghìn ly rượu chúc. Nàng uống tất cả mọi ly.
Mình là đại sứ, – nàng tự nhủ – Đấy là nhiệm vụ cùa mình.
Giữa các ly rượu chúc, vị đại sứ Rumani lên tiếng:
- Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều muốn nghe vài lời của tân đại sứ xinh đẹp của Hoa Kỳ tại Rumani.
Mary nâng ly và bắt đầu uống một ly rượu mừng khi nàng chợt nhận ra rằng được yêu cầu.
Nàng ngồi đấy một lúc rồi cố gắng đứng dậy. Nàng đứng lên bám chặt vào bàn để đứng vững. Nàng nhìn đám đông và vẫy tay.
- Chào mọi người. Chúc mọi người vui vẻ.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn trong đời. Mọi người trong phòng đều thật thân hữu. Họ đều mỉm cười với nàng. Một số còn cười to nữa. Nàng nhìn sang James Stickley và cười toe toét.
- Thật là một bữa tiệc lớn – Mary nói, – Tôi hân hạnh vì mọi người đều đến cả. – Nàng ngồi xuống nặng nề và quay sang Olaf Peterson.
- Họ bỏ gì đấy vào ly rượu của tôi, ông ta bóp tay nàng. – Tôi nghĩ rằng điều bà cần là một ít không khí mát. Ở đây rất ngột ngạt.
- Vâng. Ngột ngạt. Nói thực với ông nhé, tôi cảm thấy hơi choáng váng.
- Để tôi đưa bà ra ngoài.
Ông ta đỡ Mary đứng dậy và nàng rất ngạc nhiên thấy bước đi khó khăn. James Stickley đang nói chuyện sôi nổi với một người bạn cùng bàn và không thấy Mary bỏ đi. Mary và Olaf Peterson đi ngang qua bàn Mike Slade và ông này cau mày nhìn nàng bất bình.
- Hắn ghen tị đấy! – Mary nghĩ thế. – Họ không mời hắn đọc diễn văn.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |