Nàng nói với Peterson.
- Ông biết chuyện của ông ấy chứ? Ông ta muốn làm đại sứ. Ông ta không chịu nổi việc tôi nhận chức vụ ấy.
- Bà đang nói về ai thế? – Olaf Peterson hỏi.
- Không quan trọng. Ông ta không quan trọng.
Họ ra ngoài, không khí ban đêm lạnh mát.
Mary cảm kích vì sự nâng đỡ của cánh tay Peterson. Mọi sự hình như mờ đi.
- Tôi có một chiếc xe hòm ở đâu đấy – Mary nói.
- Ta bảo nó đi đi! – Olaf Peterson đề nghị.
- Chúng ta sẽ đến chỗ tôi để uống một ly rượu ngủ nhỏ.
- Không uống rượu nữa.
- Không, không. Chỉ là một ly rượu nhỏ để ổn định lại dạ dày của bà thôi!
Rượu mạnh. Trong sách vở, tất cả những người sành sỏi đều uống rượu mạnh. Rượu mạnh và sôđa. Đấy là loại rượu Cary Grant.
- Với sôđa à?
- Dĩ nhiên!
Olaf Peterson đỡ Mary lên một chiếc xe taxi và cho tài xế một địa chỉ. Khi họ dừng lại trước một chung cư rộng, Mary nhìn Peterson, bối rối.
- Chúng ta ở đâu đây?
- Chúng ta cứ tự nhiên đi, – Olaf Peterson nói.
Ông ta đỡ Mary bước ra taxi và giữ nàng lại trong lúc nàng bắt đầu ngã.
- Tôi say à? – Mary hỏi.
- Tất nhiên là không, – Ông ta dịu dàng nói.
- Tôi cảm thấy buồn cười.
Peterson đưa nàng vào một hành lang và bấm chuông gọi thang máy.
- Một chút rượu mạnh sẽ làm bà ổn lại thôi!
Họ bước vàe thang máy và ông ta bấm nút.
- Ông có biết tôi là một người kiêng rượu không?
- Không. Tôi không biết điều ấy.
- Thực tế là vậy đấy.
Peterson vuốt ve cánh tay trần của nàng.
Cửa thang máy mở ra và Peterson giúp nàng bước ra khỏi thang máy.
Có bao giờ ai đó bảo ông rằng sàn nhà không bằng phẳng không?
- Tôi sẽ lo điều ấy, – Olaf lên tiếng hứa.
Ông ta xốc nàng bằng một tay trong lúc ông ta lục tìm chìa khoá phòng và mở khoá. Họ bước vào bên trong.
Căn phòng sáng mờ mờ.
- Ở đây tối quá – Mary nói.
Olaf Peterson ôm nàng trong tay.
- Tôi thích bóng tối, bà thấy thế nào?
Nàng thích không à? Nàng không rõ.
- Bà là một phụ nữ rất đẹp, bà biết không?
- Cám ơn ông. Ông là một người đàn ông đẹp.
- Ông ta đưa nàng vào trường kỷ và đặt nàng ngồi xuống. Nàng cảm thấy choáng váng. Môi ông ta ép vào môi nàng và nàng cảm thấy bàn tay ông ta lần lên đùi nàng.
- Ông đang làm gì đấy?
- Nghỉ đi, em yêu. Sẽ cảm thấy đáng yêu!
Nó cảm thấy đáng yêu thật. Tay ông ta rất nhẹ nhàng, như tay Edward. Anh ấy là một bác sĩ tuyệt vời – Mary nói.
- Anh chắc ông ấy như thế. – Ông ta ép người vào người nàng.
- Ồ vâng. Bất cứ khi nào có ai cần giải phẫu, họ luôn luôn yêu cầu Edward.
Nàng ngã lưng trên trường kỷ và đôi tay mềm mại vén áo nàng lên và nhẹ nhàng mơn trớn nàng.
Đôi tay của Edward. Mary nhắm mắt lại và cảm thấy môi chàng di chuyển xuống thân thể nàng, đôi môi mềm mại và một cái lưỡi dịu dàng. Edward có một cái lưỡi thật dịu dàng. Và nàng muốn nó không bao giờ dừng lại.
- Tuyệt thật đấy, anh yêu! – nàng nói. – Yêu em đi. Nào yêu em đi!
- Anh sẽ làm ngay bây giờ. – Giọng ông ta khàn khàn, bỗng thô bỉ. Chẳng giống giọng Edward tí nào cả.
Mary mở mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người lạ. Trong lúc nàng cảm thấy ông ta bắt đầu cho vào người nàng, nàng bỗng thét lên.
- Không, dừng lại đi!
Olaf Peterson trố mắt nhìn nàng.
- Nhưng…
- Không?
Nàng ngây dại nhìn quanh căn phòng.
- Xin lỗi! – nàng nói. – Tôi đã lầm. Tôi không muốn ông nghĩ rằng tôi…
Nàng lăn qua và chạy lại cửa.
- Đợi đã! Ít nhất hãy để tôi đưa bà về nhà.
Nàng đã biến mất.
Nàng bước xuống những con đường hoang vắng, cố gắng chống chọi với cơn gió lạnh lẽo và tràn ngập một sự xấu hổ sâu xa, đau đớn. Chẳng thể nào giải thích được điều nàng đã làm. Và chẳng có lý do nào cả. Nàng đã làm nhục địa vị của nàng. Và bằng một cách thật là ngu xuẩn! Nàng đã say sưa trước phân nửa đoàn ngoại giao tại Washington, đã đi vào phòng của một người lạ và hầu như đã để ông ta dụ dỗ nàng. Sáng ra, nàng sẽ là mục tiêu cho mọi mục bàn tán tại Washington.
***
Ben Cohn nghe câu chuyện từ ba người đã dự bữa ăn tối tại Toà đại sứ Rumani. Chàng lục qua các cột báo Washington và New York. Chẳng có một lời nào cả về biến cố đã xảy ra. Có ai đấy đã bưng bít câu chuyện này. Phải là ai đấy rất quan trọng.
Cohn ngồi trong một phòng ngủ nhỏ mà báo chí gọi là văn phòng, suy nghĩ. Chàng quay số điện thoại của Ian Villiers.
- Alô, ông Villiers có đấy không?
- Vâng. Ai gọi đấy?
- Ben Cohn!
- Xin vui lòng chờ một chút. – Nàng trở lại điện thoại một phút sau. – Rất tiếc, ông Cohn ạ. Ông Villiers hình như đã đi ra ngoài.
- Khi nào tôi có thể gặp được ông ấy?
- Tôi e rằng ông ấy sẽ bị giữ lại cả ngày đấy.
- Rõ.
Chàng gác ống nghe và quay số của một người viết cột bình luận làm việc cho một tờ báo khác. Chẳng có gì xảy ra tại Washington mà nàng không biết cả.
- Linđa, – chàng bảo – trận đánh hằng ngày thế nào rồi?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |