“Chuyện kể ngày xưa, Thượng Đế tạo ra động vật đã vô cùng hài lòng khi chúng tăng thêm sự sống muôn màu trên Trái Đất. Một ngày nọ, Thượng Đế quyết định ban thưởng một món quà bất kỳ theo ý muốn của động vật. Loài nào cũng giơ tay xin thưởng: voi xin cặp ngà quý giá, hổ xin tiếng gầm hùng dũng, hươu nai xin đôi chân nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, chim xin đôi cánh để tự do bay lượn,…và tất nhiên chúng đều được như ý muốn. Duy chỉ có rùa không dám mở miệng ra xin, Thượng Đế phải đứng ra hỏi thì rùa ta chỉ biết lắp ba lắp bắp, nói run bần bật sợ muông thú xung quanh bàn tán về mình. Rốt cuộc không thể phân biệt đối xử với loài rùa, Thượng Đế quyết định tặng rùa một cái mai. Chiếc mai cồng kềnh, nặng trĩu như chính những suy nghĩ không thể thoát ra khỏi đầu rùa. Chiếc mai cũng là ngôi nhà, “vũ khí” của rùa, cứ có ai đến gần là rùa rụt cổ chui vào trong. Cứ như thế, rùa trở thành một con vật khép kín, lặng lẽ, lúc nào cũng sợ sệt không dám thể hiện tự tin như bao muông thú khác…”
Mai thở dài nhấp chuột ấn “Ẩn” cái tin đó ra khỏi trang chủ Facebook của mình. Không phải nó ghét gì câu chuyện này mà do càng đọc nó càng thấy giống với bản thân. Dường như cuộc sống của nó chỉ chìm đắm trong thế giới ảo và sự tự ti như đeo một chiếc mai rùa nặng trịch, chưa bao giờ dám cười nói một cách thoải mái.
Ai nói gì nó cũng luôn câm lặng như một con hến. Chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện phản kháng hay phán xét ai, có nói xấu ngay trước mặt nó chỉ lờ đi. Mọi người bảo nó hiền lành đến nhu nhược. Kỳ thực nó đâu có hiền, cứ thử lên mạng xem là biết bản chất thật liền. Đụng đến nó là nó mắng xối xả, dập vùi bằng những ngôn từ đáo để mà ngoài đời thực nó không bao giờ nói ra nổi, viết suy nghĩ trên bàn phím dễ hơn nói mà. May nhờ vẻ chợ búa trên mạng mà dần dà bạn bè không còn nghĩ nó nhu nhược hay đại loại thế nữa, nhưng cả lũ vẫn ái ngại cho nó sống “ảo” quá, ra ngoài đời chẳng biết cái gì cả. Nó nói chuyện rất vụng về, người già lắc đầu, trẻ con xa lánh, nó cũng không hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện là ngôn từ của nó cứ đi đâu hết.
Hôm nay – một ngày hè nhạt như nước ốc, nó chẳng còn hứng thú nghỉ hè nữa. Bạn bè không rủ nó đi chơi vì có rủ thì nó cũng chỉ biết ngồi im. Đi hết rồi nên Facebook vắng tanh, trang chủ chỉ toàn mấy cái tin vớ vẩn, chỗ tin nhắn và thông báo im lìm. Một lúc cái màu đỏ thông báo hiện lên, nó vui mừng ấn vào thì lại“ABC mời bạn chơi game…”, “ABC đã tag bạn trong một bình luận: Vẽ chibi miễn phí, đổi tên Facebook…”. Lạy Chúa, thật buồn cười cho ai thích nghỉ ngơi rỗi rãi, đấy, rỗi rãi như nó chẳng ai quan tâm luôn ngoài mấy đứa bị hack nick đem đến cho nó cái thông báo điên khùng! Bỗng dưng nó muốn khóc… Bố mẹ đã bất lực với đứa con gái như nó: “Mày không quan tâm ai thì người ta cũng sẽ đối xử lại với mày thế thôi!”
Mai gạt nước mắt, nó không thể ngồi đây được nữa, nản lòng lắm. Nó lặng lẽ bỏ máy, thôi thì kiếm việc mà làm, nhưng biết làm gì bây giờ? Nó đi xuống nhà, chẳng có ai, bố mẹ đi làm cả rồi…Nó đi ra đường, đường phố buổi chiều hối hả dòng người qua lại, ai cũng bận bịu trăm công nghìn việc từ những người đi xe trên đường cho đến mấy cô bác bán hàng bên vỉa hè quán cóc. Tiếng còi xe ầm ĩ, người người ồn ào, chỉ có mình nó lẻ loi đơn độc. Bước chân nó vô thức đi theo một đám người, nhìn họ rất vui vẻ cười nói bên nhau chứ đâu như…
- Bạn gái, đi nhanh đi, sắp đến nơi rồi đó!
Nó giật mình quay lại nhìn chàng trai có nụ cười rất tươi tắn đang mỉm với nó. Nó lắp bắp:
- Đến nơi…đến đâu?
- Chẳng phải bạn đến buổi ra mắt sách của tác giả Rùa à? Bạn đi cùng nhóm trên kia đúng không? – Anh chàng chỉ về cái đám người đang cười nói đi trước mặt nó.
- Ơ không…Không biết…À, em không biết họ… – Nó vẫn cái tật ngôn từ không linh hoạt ấy. Xấu hổ quá đi, người lạ sẽ đánh giá nó vô lễ mất!
Tuy nhiên, anh không hề tỏ ra trách móc gì:
- Bạn đừng ngại, trông có vẻ như bạn hơi khó nói ra suy nghĩ của mình. Vậy thì cứ thử đến chơi đi, bạn có thích đọc sách không?
Nó gật đầu liền. Sách là “món ăn hàng ngày” của nó mà!
- Được rồi, bạn cứ đi theo anh, không phải ngại ngần gì cả.
Mai vội vã theo sau chàng trai, mặt vẫn đỏ ửng vì xấu hổ. Anh ấy nhìn là biết có tài ăn nói rồi, sao mà ghen tị thế cơ chứ? Tự dưng nó có hứng thú và tò mò về nơi sẽ đến.
Mọi cảm xúc của nó tắt đi khi biết địa điểm là một khách sạn lớn rất đông người ra vào. Trông thấy anh, mọi người đều chạy đến chào hỏi vồn vã:
- Anh Rùa, em chào anh!
- Chú em hôm nay tươi tắn quá, Rùa mà nhanh nhẹn đúng giờ gớm!
Nó há hốc mồm, anh…anh ấy chính là tác giả Rùa sao? Sao ban nãy nó không nhận ra chứ!? Mà cũng đúng, nhận ra thế nào được, nó cứ nghĩ đã là tác giả ra mắt sách thì phải ăn mặc “sang chảnh” chứ đâu có gần gũi như vậy. Nhận ra sự luống cuống của nó, Rùa ân cần chỉ nó chỗ ngồi. Được sự chỉ dẫn tận tình, nó cũng ngồi xuống ghế dù mặt thì cứ cúi gằm vì ngồi dãy đầu thật bất tiện. Nhìn nó lúc này quá lạc loài, đã thế ở đây còn có máy quay, máy chụp ảnh. Chết mất!
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |