- Alex, con sao rồi? Có còn đau chỗ nào không?
- A… Mẹ… Tay con đau… – Vừa được mẹ ôm vào lòng, thằng nhóc đã hét ầm lên – Tay con đau lắm.
Linh giật thót mình, vội buông nó ra, chỉ thấy tay phải của con trai sưng đỏ lên, không nhúc nhích gì. Cô ngẩng đầu nhìn người bác sĩ trẻ hỏi:
- Bác sĩ, con tôi làm sao vậy?
- Ba mươi phút nữa sẽ có kết quả chụp CT, nhưng theo chúng tôi chẩn đoán thì cháu bé chỉ bị ngoại thương ở vùng trán, không ảnh hưởng gì tới não bộ bên trong. Vết thương nghiêm trọng nhất chính là cánh tay phải của cháu, có lẽ đã bị gãy, chúng tôi đã tạm thời tiêm thuốc tê để cháu đỡ đau, nhưng vẫn cần gây mê để bó bột ngay. Anh chị đi theo tôi, đưa cháu đi bó bột để cố định xương càng sớm cáng tốt.
Linh gật đầu, biết lúc này chưa phải lúc để hỏi chuyện xảy ra thế nào nên cùng Cường đưa Alex đi theo người bác sĩ kia. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, nhìn vẻ mặt tái mét đi vì thiếu máu của con, cô chỉ hận tại sao tai nạn không xảy ra với cô mà lại với con mình. Nó còn bé như thế, làm sao mà chịu đau được.
- Alex, tay con đau lắm phải không? – Cô vừa đi bên cạnh xe lăn, nghe tiếng con khóc thút thít mà ruột gan như quặn lại.
Mười lăm phút sau, Alex đã gây mê thành công và được đưa vào phòng bó bột. Mọi người lại tiếp tục phải chờ ở ngoài. Linh ngồi trên ghế, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật không rời. Như Ý ngồi bên cạnh cô, im lặng không nói gì, nhưng chốc chốc nó lại đưa mắt nhìn bố đang ngồi ở phía xa. Đại ngồi cách xa với mọi người, hai tay đan vào nhau, không biết đang nghĩ gì mà cứ thần người ra.
Phong đứng một bên đưa mắt nhìn, lúc này, ở đây, ngoài Đại, một người đàn ông giống Đại mà anh không biết tên và một đứa bé gái, thì bất ngờ nhất chính là sự xuất hiện của Cường. Cường ngồi trên ghế, mặt cũng tái đi, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Trên ngực áo Cường còn nguyên cả vể máu đỏ tươi, có lẽ là do khi ôm Alex và máu từ trán thằng nhóc đã thấm sang.
- Chuyện gì đã xảy ra với thằng bé vậy? – Lúc này Linh mới quay sang, nghiêm khắc nhìn hai người đàn ông phía xa là Đại và Minh.
Minh liếc mắt nhìn Đại, thấy mặt Đại vẫn lạnh tanh thì cười khổ đáp:
- Là thế này, lúc ấy bốn người bọn anh đang ở bể bơi trong công viên nước hồ Tây thì gặp chồng cũ của em…
Nói đến đây, Minh lại không biết giải thích thế nào nữa. Linh đưa mắt nhìn Cường, lúc này chỉ thấy trên gương mặt hốc hác của anh, ngoài sự lo lắng còn có một phần áy náy. Cô lặng im, nhìn anh, chờ đợi được nghe câu giải thích tiếp theo. Nhưng Minh còn chưa kịp nói thì Đại đã cất giọng:
- Đằng nào cô ấy chẳng biết, sao phải giấu giếm làm gì…
- Em biết chuyện gì? – Linh tỏ vẻ không hiểu,
- Chuyện này là lỗi của anh… – Cường đứng dậy, đưa mắt nhìn về phòng bó bột – Chính là do Gia Hân đã đẩy ngã Gia Bảo.
- Gia Hân? Gia Hân là ai? – Linh càng nghe càng thấy mờ mịt.
- Nó là con gái anh.
Linh sững người trước câu thú nhận đó của Cường, càng không biết phải nói gì cho đúng. Nếu là lúc khác, hẳn cô sẽ hỏi về đứa con riêng đó, anh có khi nào, tại sao anh chưa từng kể về sự tồn tại của nó. Cô chỉ có thể tự trách mình, nếu hôm nay cô đi cùng con, có lẽ đã không có chuyện đáng tiếc này xảy ra. Cô không thể trách Đại và Minh lúc đó không để mắt tới Alex, vì khi ấy con cô chọn ở bên bố nó, và mối bất hòa giữa Đại và Cường vốn cả đời này không thể hóa giải nổi, làm sao họ có thể cùng bắt tay trông một thằng nhóc cơ chứ. Còn Cường, cô có thể oán trách anh sao, khi người đẩy ngã Alex chỉ là một đứa nhóc, mà hơn nữa đứa bé ấy còn có chung một dòng máu với con trai cô. Hai đứa là anh em, cô có tư cách để trút giận sao?
Phút chốc, trước cửa phòng bó bột chỉ còn là một khoảng im lặng đáng sợ, đến ngay cả Như Ý cũng không thể chịu nổi không khí gượng gạo này. Nó nắm tay Linh, khẽ nói:
- Dì Linh, em ấy sẽ không sao đâu. Bố cháu nói các bác sĩ rất giỏi. Ngày trước cháu cũng…
- Như Ý… – Đại lên tiếng ngắt lời con bé – Con qua đây với bố, đề dì nghỉ ngơi một chút.
Linh không còn tâm trí nào mà để ý đến thái độ lạ lùng của Đại, cô vòng tay ôm lấy vai cháu gái, cúi đầu nói với nó:
- Như Ý ngoan lắm, Alex nhất định sẽ sớm khỏe thôi. Nhưng thời gian tới em sẽ phải ở nhà, cháu có thể tới chơi với em và đọc truyện cho em nghe chứ?
- Vâng, nhất định là thế rồi – Như Ý gật đầu chắc nịch.
Hai dì cháu rủ rỉ nói chuyện cũng khiến thời gian lặng lẽ trôi đi, chỉ có mấy người đàn ông là không ai nói nói với ai câu gì. Bốn người ba phe, lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng thì phòng bó bột cũng mở ra, Alex nằm trên giường, vẫn còn ngủ do tác dụng của thuốc gây mê nên được đẩy thẳng về phòng hồi sức.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |