Khi ông Phương nghỉ hưu thì những đứa con đã khôn lớn, thế nên ông có muốn dùng kỷ luật quân đội để uốn nắn các con mình thì cũng không được nữa, thậm chí còn tạo ra mâu thuẫn giữa cha và con. Đầu tiên là người con lớn của ông.
Nguyễn Đại năm nay hai mươi tám tuổi, là người thừa hưởng nhiều nhất ngoại hình cũng như tính cách của ông Phương. Đứa con lớn này của ông có một niềm đam mê kinh doanh vô cùng lớn, nên sau những bài răn dạy của ông về đạo đức kinh doanh thì hai cha con thường cãi nhau rất lớn. Nó lại giống ông, cứng đầu và đã muốn thì sẽ làm cho bằng được nên càng ở gần lại càng xung khắc. Hơn nữa, trong chuyện tình cảm, Đại lại nghĩ rất thoáng. Mặc cho ông nói rằng như thế là mất dạy, là vô đạo đức, nó vẫn sống theo ý mình, thậm chí còn chuyển ra ở riêng một chỗ cho thoải mái, đỡ làm ông chướng mắt.
Đứa con trai thứ hai là Nguyễn Lâm. Nếu anh trai của nó chọn nghề kinh doanh, dù đôi khi bị ông coi là nghề lừa lọc nhưng vẫn còn đỡ hơn cái nghề mà ông cho là chỉ toàn tai tiếng - ca sĩ. Hồi còn trẻ, bà Nguyệt cũng là cây văn nghệ của cơ quan, có lẽ Lâm được thừa hưởng tài năng từ bà. Nhưng nếu chọn ca hát làm một nghề thì ông cực lực phản đối. Mỗi ngày xem thời sự hay đọc những bài báo chướng tai gai mắt về giới nghệ sĩ là ông lại liên tưởng tới con trai mình. Cứ nghĩ tới có ngày người khác đọc bài báo về nó rồi cũng có cảm giác chướng tai gai mắt như ông là ông lại khó chịu. Con trai ông không phải để người ta nhìn vào rồi bàn tán, chỉ trỏ, thế thì có khác nào họ đang dè bỉu, chê bai thẳng vào mặt ông không?!
Đó là lý do Lâm cũng dọn ra khỏi nhà.
Đứa con trai út của ông bà là Trường Minh, hiện đang là sinh viên năm cuối trường Kiến trúc.
Đứa trẻ mà ông mang về năm xưa hiện tại là chị cả trong nhà, luôn ngoan ngoãn khiến ông rất hài lòng. Tâm đã lấy chồng và có một đứa con trai. Hai vợ chồng cô đều đang tu nghiệp ở nước ngoài, để con lại nhờ ông bà chăm giúp. Thằng cháu ngoại được cả nhà gọi là Tin, cũng sắp được hai tuổi, đang bập bẹ học nói.
Nếu chỉ có hai vợ chồng ông với đứa con trai út thì ông bà đã không thuê người giúp việc. Nhưng chăm sóc thằng cu Tin quá vất vả, một mình bà Nguyệt không xong. Bận bịu với nó mà bà không có thời gian chăm lo nhà cửa và cơm nước cho bố con ông nữa. Thuê người giúp việc cũng là để bà có người nói chuyện hàng ngày cho đỡ buồn.
Hai ông bà Phương vừa ăn sáng vừa bàn xem hôm nay mấy đứa con trai về sẽ làm món gì cho chúng ăn. Bàn một thôi một hồi, cuối cùng lại dẫn tới tận chuyện bây giờ đã là mùa thu rồi, đang là mùa cưới, cũng nên giục thằng lớn lấy vợ đi là vừa. Có vợ con rồi chắc nó mới tu chí làm ăn, không suốt ngày lang thang, nhậu nhẹt, gái mú nữa.
- Tôi nhắm kỹ đứa thứ hai nhà anh Học rồi, hôm nào mời nhà nó sang đây ăn một bữa cơm, gọi cả thằng Đại về xem ý kiến nó thế nào - Bà Nguyệt vừa ăn vừa nói với chồng.
- Cần ý kiến của nó làm gì! Chắc chắn là con gái nhà người ta hơn hẳn với đám bạn bè ăn chơi của nó rồi - Ông Phương đặt đũa xuống rồi nói tiếp - Cái lũ con gái ấy chỉ giỏi suốt ngày bôi son trát phấn, quần quần áo áo. Bà cứ gọi nó về đây, bắt nó lấy vợ, xem nó có dám cãi lời không?
- Ừ, mà con bé Huyền nhà anh Học khôn ngoan và giỏi chắn vén lắm, phải tay nó mới trị được thằng Đại nhà mình - Bà Nguyệt gật đầu đồng tình với chồng, nhưng rồi như sực nhớ ra gì đó, bà hỏi tiếp - Nhưng mà lần trước tới nhà hàng của nó, tôi nghe nhân viên kháo nhau là nó đang theo đuổi cái cô đầu bếp làm ở đó cơ mà, chắc lại thôi rồi à?
- Con bé Nhật Lệ tôi gặp rồi, cao ráo, xinh đẹp lại có nết, thằng con nhà mình nằm mơ mới lấy được nó - Ông Phương chép chép miệng.
- Sao nghe nói nó bỏ nhà hàng của thằng Đại để sang nhà hàng khác trả lắm tiền hơn mà? - Bà Nguyệt ngẩn ra hỏi lại.
- Bà nghe ai nói? Nó đi chữa bệnh rồi. Nhà nó ở quê, nhưng mà nó mua một căn hộ ở ngay bên cạnh căn hộ của thằng Đại. Dạo đó thằng Đại đi công tác nước ngoài, tôi phải tới trông nhà cho nó mấy bữa còn gì. Khi đi con bé còn sang chào cả tôi, rồi còn gửi con chó ở chỗ thằng Đại, sẽ quay lại lấy sau mà.
- À, ra thế. Thế mà tôi cứ tưởng... - Bà Nguyệt nói thêm - Mà thôi, cứ lấy con gái thành phố cho gần nhà. Lấy gái quê, Tết nhất chạy đi chạy lại hết nhà mình tới nhà vợ, vừa khổ vừa mệt.
- Bà chỉ được cái nghĩ ngắn. Con gái quê thì càng ngoan chứ sao. Tôi là tôi chỉ thích nó lấy con gái quê. Con gái thành phố, nhiều đứa về làm dâu đã cãi bố mẹ chồng như chém chả.
Ông Phương nói xong thủng thẳng đứng dậy, đi ra bàn uống nước, nói với Linh:
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |