Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, dì Dung reo lên vui mừng:
- Mình…
Người đàn ông quay lại nhìn dì Dung cười nhẹ nhàng đáp:
- Em đến rồi à.
Dì Dung gật đầu rồi quay sang Bảo phương giới thiệu:
- Đây là chú Danh, chồng của cô. Bác ấy cũng là một đồng đội trước đây của ba cháu.
Bảo Phương gật đầu chào chú Danh. Dì Dung quay sang chồng mình giới thiệu:
- Con bé chính là Bảo Phương. Con của anh Lâm Thiên.
- Chào con – Chú Danh nhìn Bảo Phương đầy xúc động thân tình nói cũng giống như dì Dung lúc đầu gặp cô, luôn có cảm xúc tràn ngập yêu thương cùng nỗi buồn mất mát.
- Được rồi, Trí Lâm sao rồi – Dì Dung lên tiếng phá tan không khí u buồn này.
- Nó không sao, cũng may cấp cứu kịp thời – Thím Hà nói với tâm trạng nhẹ nhỏm, mừng rỡ sau nỗi lo lắng không nguôi.
Mọi người quan sát Trí Lâm, quả thật sắc mặt cậu đã dần hồng hào trở lại.
Bảo Phương về đến nhà, cô thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Ngã mình xuống giường không buồn tắm rửa, Bảo Phương nhắm ghiền mắt lại, tận hưởng một giấc ngủ dài. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên khiến cô uể oải chẳng muốn bốc máy nhưng cuối cùng vẫn phải mở mắt với tay tìm điện thoại:
- Alo!
- Mệt lắm à – Giọng bên kia dịu dàng đầy sự quan tâm hỏi.
- Ừhm…
- Anh đang ở trước cửa nhà, em ra đây đi – Lăng Phong bên kia nhẹ nhàng thúc giục.
- Em muốn ngủ? – Bảo Phương mệt mỏi từ chối.
- Anh muốn gặp em.
Bảo Phương nghe câu nói này bất giác thấy sự mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Tuy vậy cô vẫn từ chối.
- Đã quá khuya rồi .
- Anh có chút chuyện muốn thông báo cho em – Giọng lăng Phong bên kia đầu dây cố ý nói bí ẩn.
Quả nhiên mấy lời này tác động rõ rệt với Bảo Phương, cô nhanh chóng ngồi bật dậy nói:
- Anh chờ em một chút.
- Anh chờ em – Lăng Phong bên kia đầu dây khẽ cười khiến Bảo Phương bất giác đỏ mặt, cô cảm thấy mình như đang bị Lăng Phong dụ vào bẫy, nhưng không có cách nào quay đầu.
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh vóc nước cho tỉnh táo lại, nhìn mình trong gương cô bất giác nhớ lại nụ hôn đầy tính chiếm hữu của Lăng Phong ở sân tập bắn. Trong lòng thấy bối rối, cô biết thế nào cậu cũng giở trò lần nữa, nhưng cô lại không muốn bỏ qua cơ hội phá án.
Bảo Phương bước ra khỏi nhà thì thấy một chiếc xe màu đen bên trong tối mịt nằm gọn bên đường lặng lẽ. Cô hít sâu bước đến bên đó, đèn trong xe sáng rực lên, cánh cửa phía sau mở ra, dáng vẻ cao to rắn chắc của Lăng Phong từ từ xuất hiện. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh trông rất lịch lãm, phong thái khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương âu yếm cười nhẹ, mở cửa cho cô bước vào bên trong sau đó ngồi theo vào.
Đóng sầm cửa xe lại, xe bắt đầu di chuyển đi.
Ông Văn Lâm đi xe gắn máy trở về ở phía ngược lại, ngay giao lộ, ánh đèn đường sáng rực. Ông nhìn thấy Bảo Phương ngồi trong xe, người con trai bên cạnh cô thuần thái nghiêm nghị, dường như ông đã gặp ở đâu rồi.
Xe lăng bánh qua khỏi giao lộ, Lăng Phong kéo Bảo Phương đang mệt mỏi dựa vào thành ghế, sắc mặt nhợt nhạt, để cô dựa vào lòng mình, khẽ vồ về nói:
- Ngủ đi.
Bảo Phương nghe lời nhắm mắt lại, cảm nhận bờ vai ấm áp và vững chắc thấy yên lòng vô cùng. Cô chìm vào trong giấc ngủ.
Trong mơ hồ cô cảm nhận một cánh tay rắng chắc đang bế cô đặt lên một chiếc giường êm ái, Bảo Phương khẽ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt âu yếm và cái vuốt ve nhẹ nhàng của cậu trên gương mặt mình.
- Tiếp tục ngủ đi – Lăng Phong nhẹ giọng nói, lời nói có sức mê hoặc hay là vì Bảo Phương đã quá mệt mỏi, hay có có cảm giác an tâm mà cô tiếp tục nhắm mắt chìm vào trong giấc ngủ.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương nằm ngủ say trên giường mới thở phào nhẹ nhỏm. Cậu rất lo lắng. thật sự muốn vứt bỏ tất cả mà chạy đến nơi đó xem cô có an toàn hay không?
Lo lắng thấp thỏm đến mức không thể tập trung làm việc gì được nữa, cho nên dù đã tối, cậu vẫn đi tìm cô. Muốn tậm mắt nhìn tah16y cô vẫn an toàn thì lòng cậu mới không thọi lo lắng.
Lăng Phong nắm lấy bàn tay đang đeo chiếc vòng lục ngọc trên tay của Bảo Phương. Nhìn ánh sáng xanh trên bàn tay nhỏ bé của cô, Lăng Phong khẽ nói thầm:
- Lần này, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị tổn thương nữa.
********
Bảo Phương ngủ một giấc đến sáng. Khi cô mở mắt ra thấy trong phòng vẫn còn tối mờ. Rèm cửa che kín mít, không có lấy một tia nắng chiếu vào. Cô đưa mắt quan sát căn phòng.
Một căn phòng được bài trí đơn giản nhưng khá là đầy đủ. Màu sác rất trang nhã khiến người ta dễ chịu và thoải mái vô cùng. Cả chiếc giường nệm cũng rất êm ái. Cô lướt khẽ qua một chiếc đồng hồ teo tường rồi đóng băng ở đó. Đã quá 12 giờ rồi, bảo Phương hoảng hốt bật dậy. Cô chưa bao giờ ngủ lâu như thế.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |