Kim là người lên hát cuối cùng trong lớp. Lúc này chẳng ai buồn nghe cô hát. Một phần vì họ đã hát xong và phần vì cô đang bị cô lập bởi những vụ lùm xùm không đáng có. Nhưng mọi thứ chẳng là vấn đề gì với Kim. Cô hát vì muốn được hát chứ không phải cầu xin người khác nghe.
Và rồi Kim cất giọng…
Cảm giác bây giờ của cô là một cảm giác như đang sống trên thiên đường. Tiếng hát được vang vọng khắp căn phòng, dường như âm thanh đã biến thành nốt nhạc và nhảy múa xung quanh Kim, hòa quyện với cảm xúc trong cô và tạo ra một không gian vô cùng êm dịu. Kim hát như lần đầu tiên được hát, bằng tất cả trái tim và tình yêu. Tình yêu về mẹ, về những ký ức đẹp đẽ ngày xưa, về những mộng mơ mà một thời đa nuôi dưỡng tâm hồn Kim khôn lớn.
Bài hát kết thúc. Sự im ắng bao trùm. Kim hơi chột dạ khi thấy chẳng ai phản ứng gì. Thầy giáo vẫn đứng yên và nhìn cô không chớp mắt. Quay sang thì Nguyễn Tâm cũng vậy, anh chàng đứng ngẩn ra và dành cho Kim một ánh nhìn mà theo cô là khó hiểu.
- Em tên gì?
Thầy giáo cất giọng phá tan bầu không khí kỳ lạ.
- Hoàng Kim ạ!
Kim trả lời nhỏ nhẹ, khuôn mặt vẫn ánh lên sự ngơ ngác trước thái độ của mọi người.
- Đúng là tên đẹp như người. Đã từ lâu lắm tôi mới có cảm giác sởn da gà khi nghe ai đó hát. Khi nghe em hát, tôi thấy có màu hoàng kim. Em rất khá!
Lời khen của thầy giáo khiến Kim thấy mũi mình phình to ra và sắp sửa nổ tung. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ mới hát trước mặt mẹ chứ chưa hát trước đám đông bao giờ. Vì thế Kim thấy rất ngỡ ngàng khi nhận được một lời khen có cánh đến như thế.
Buổi học kết thúc với rất nhiều cảm xúc. Kim thì vui sướng, còn những người khác vừa có vẻ nhạc nhiên và chút gì đó ghen tỵ. Nhưng cô không đủ sức quan tâm những chuyện đó. Đối với Kim bây giờ, cảm giác phát hiện ra mình có một tài năng thực sự rất tuyệt vời. Ít ra cô cũng thấy bớt tủi thân khi biết rằng mình không phải là một người tệ hại, không có lấy một điều gì nổi trội. Kim lại nghĩ đến mẹ, cô ước gì lúc này mẹ ở bên cô, cô sẽ chạy ào vào lòng mẹ và khoe với mẹ, để được nhìn thấy nụ cười tự hào và cái hôn nhân từ của người mẹ thân yêu…
- Này! Khoan về! Ở lại gặp tao một lát!
Cái hất hàm đầy thách thức của Minh Vy làm Kim khựng lại, bao nhiêu cảm xúc tốt đẹp lại bay vù đi.
- Có…chuyện gì thế?
Kim cố gắng bình tĩnh nhưng giọng vẫn run run.
- Vào đây gặp tao!
Minh Vy đi thẳng vào trong phòng luyện thanh và ra hiệu cho Kim đi theo mình. Dù rất lo lắng nhưng để được yên chuyện nên Kim cũng đi theo. Mọi việc nên được giải quyết một cách thẳng thắn thì sẽ tốt hơn.
- Tốt! Mình cũng muốn giải quyết xong mọi chuyện với bạn…Mình…
- Dừng đi! Tao nói trước!
Thu hết can đảm, Kim mở lời trước. Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Minh Vy cắt ngang. Hụt hẫng, Kim im lặng và ngước nhìn cô bạn, một chút bực tức đã nhói lên trong lòng.
- Sao? Dám trợn mắt nhìn tao à?
Cô nàng tóc xoăn tỏ vẻ không hài lòng trước thái độ của Kim.
- Có gì thì bạn nói đi! Đừng dài dòng nữa!
Kim gằn giọng, ánh mắt đanh lên khiến Vy hơi khớp. Kim không thuộc dạng con gái yếu đuối hoàn toàn. Cô chỉ yếu đuối trong giới hạn chịu đựng của chính mình, vượt qua khỏi giới hạn đó thì chính Kim cũng không biết mình trở thành con người như thế nào nữa.
Vy hơi sợ sợ trước sự thay đổi thái độ của Kim, sau vài giây lấy lại tinh thần, cô nàng tiếp tục với chất giọng đanh đá đặc trưng rồi cất giọng hỏi.
- À rồi!...Tao hỏi mày lần cuối! Nếu mày thành thật nhận tội thì tao sẽ bỏ qua hết!
- Ý bạn là gì?
Kim bắt đầu trở nên cứng đầu.
- Có phải mày là người viết bậy lên cặp của tao không?
Vy nhìn thẳng vào Kim, nghiến răng hỏi.
- Không! Mình không làm! Không việc gì mình phải hành động ngu ngốc như thế cả!
Kim trả lời thẳng thừng, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm. Cô không bao giờ khuất phục trước những lời dọa nạt nếu đó là điều vô lý.
Minh Vy thở hắt một tiếng rồi quay lưng lại, trước khi bước đi cô nàng để lại cho Kim một câu nói đầy mùi giang hồ:
- Tao đã cho mày cơ hội cuối cùng rồi. Là chính mày không biết điều. Đừng trách tao!
Kim nhìn theo. Cô vẫn không hiểu được tại sao Minh Vy lại muốn đưa mọi chuyện đi theo chiều hướng nặng nề như thế. Ngay cả một kẻ khùng còn biết rằng cô không thể là thủ phạm khi mà cô đang bị Minh Vy ghét và ngồi sát bên cô ta. Cũng chả ai dại gì sau khi đã phạm tội lại cầm sờ sờ vật chứng trên tay để lạy ông tôi ở bụi này.
Nhưng những suy nghĩ lan man trong đầu Kim tắt phụt khi cô nhìn thấy đèn trong phòng luyện thanh tắt phụp đi. Kèm theo đó là tiếng cửa phòng bị đóng lại.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |