Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Kim thực sự sửng sốt khi nhận ra rằng mình đã bị nhốt lại ở trong này!
PHẦN 08: ANH HÙNG BĂNG
- Ở trong đó mà sám hối lại lỗi lầm đi nhé! Lớp này không tha thứ được cho những kẻ đã chơi bẩn mà con hèn hạ đâu!
Những giọng nói đầy vẻ hăm dọa vang lên ở phía bên ngoài cửa, kèm theo đó là tiếng cười khúc khích thích thú. Kim ngồi thụp xuống khi biết rằng mình đang bị các thành viên khác trong lớp chơi hội đồng. Đầu óc Kim căng ra, tay chân bắt đầu run cầm cập, những ký ức kinh hoàng của mười năm về trước lại hiện về…
Lúc ấy Kim đang học lớp năm ở một ngôi trường mới sau khi ba mẹ chuyển công tác, vì vô tình làm bẩn áo của một bạn nữ xinh đẹp trong lớp mà Kim bị mọi người trong lớp bỏ rơi. Suốt những năm tháng ở đó, ngày nào Kim cũng sống trong sự trêu chọc của mọi người. Đặc biệt có một lần Kim bị các bạn nhốt lại trong tủ sắt đựng áo quần của khu vực bể bơi của trường. Kim đã khóc ngất đi suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Nếu không có bác bảo vệ phát hiện ra thì có lẽ Kim đã chết vì sợ và đói. Đến bây giờ, nhiều lúc nghĩ lại cô vẫn còn thấy gai ốc nổi lên đầy người. Không ngờ lúc đã hai mươi tuổi, một lần nữa cô lại phải đối diện với trò đùa đáng sợ ấy…
Vội vàng chạy lại phía cửa, Kim đập thật mạnh và không ngừng hét lớn:
- Ai cứu tôi với! Có ai cứu với!
Tiếng hét của Kim vang vọng khắp phòng luyện thanh, nơi lúc nãy là thiên đường xạn lạn bây giờ chẳng khác nào một hang động tăm tối. Sự dội của âm thanh làm đầu Kim nhức như búa bổ. Nỗi ám ảnh của việc bị nhốt mười năm trước lại hiện rõ mồn một trong đầu cô. Kim thấy tim mình như thắt lại. Hai tay cứ thẳng đơ ra không còn chút sức lực. Kim ngồi bệt xuống đất, co ro người và bắt đầu khóc. Nếu tuổi thơ của mọi người đều là những ký ức đẹp thì kỷ niệm trong cô chỉ là những kỷ niệm buồn. Kim biết rằng không phải ai xấu xí cũng bị mọi người ghét bỏ, nhưng cô không phải là một người xấu, cũng không phải kẻ tự phụ, cũng không bao giờ làm chuyện ảnh hưởng đến cuộc đời của người khác, vậy thì vì sao mọi người lại đối xử với cô như thế. Tại sao cô không có nỗi một người bạn thân? Hay chăng số phận của cô là thế? Suốt đời bị tập thể bỏ rơi và xa lánh???
Càng nghĩ Kim càng khóc. Càng khóc cô lại càng sợ. Những nỗi sợ nối tiếp nhau chạy qua Kim, như một dòng điện cao thế đang cô gắng làm tê liệt cô gái tội nghiệp.
Lau vội nước mắt, Kim vẫn còn đủ tỉnh táo để biết mình cần phải bình tĩnh trong lúc này. Cô quay lại và tiếp tục gõ cửa kêu cứu. Mặc cho những âm thanh của tiếng kêu vang vọng khắp phòng, mặc cho bóng tôi đang bủa vây lấy Kim, cô vẫn gõ và tìm kiếm sự hy vọng cho chính mình. Cô không muốn bản thân ngã gục trước một khó khăn nhỏ bé như vậy…
Bỗng nhiên Kim nhìn thấy một dáng người đứng trước phòng luyện thanh qua khe hẹp của hai cánh cửa. Ngoài kia tuy không sáng lắm nhưng vẫn sáng hơn trong phòng, Kim nhận ra người đó đang tiến lại phía cô. Vui mừng vì sắp nhận được sự giúp đỡ, Kim vội vàng hét lớn:
- Làm ơn! Làm ơn! Làm ơn mở cửa cho tôi với!!!
Nhưng bước chân ấy đã dừng lại. Kim hụt hẫng, buông tuột cánh tay xuống. Trong tích tắc, cô không còn thấy dáng người đó nữa. Cứ như rằng nãy giờ chỉ là do cô hoang tưởng mà nhìn nhầm vậy.
Thời gian tiếp tục trôi đi trong câm lặng và nước mắt. Kim không còn nhìn thấy được gì trước mặt ngoài bóng tối và nổi sợ hãi. Căn phòng vắng tanh và chỉ có mình cô, cái lạnh lại có cơ hội xâm chiếm và khiến người Kim tê tái.
“Mẹ ơi…mẹ ơi…cứu con với…”
Vừa khóc Kim vừa nhớ tới mẹ, chỉ có mẹ là nguồn động viên duy nhất với Kim trong những lúc như thế này, những lúc chỉ có mình cô và những vết thương dài trong tâm trí…
Những giọt thời gian tí tách rơi trên khuôn mặt đã nhợt nhạt đi vì đói và lạnh. Cái cảm giác kinh khủng của ngày trước lại ùa về. Nhưng liệu rằng may mắn có mỉm cười với cô lần nữa hay không? Hay ngày hôm nay chính là ngày kết thúc??? Kim nghĩ và thấy đầu óc quay cuồng chống chếnh.
Một âm thanh lạ phát ra, cả căn phòng bật sáng. Kim hoảng hốt gượng đứng dậy sau hàng giờ đồng hồ ngồi ôm gối khóc. Cô nhìn quanh và không thấy ai cả. Thêm một sự hoảng sợ mới, Kim bấu chặt tay vào tường, tim đập thình thịch…
- Chịu đựng cũng khá đấy! Tới chậm vài phút nữa chắc là cô ngất luôn ấy nhỉ?
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc hằng ngày làm Kim mừng quýnh. Quay lại sau lưng thì đã thấy Karo đứng gần cánh cửa đã mở toang từ khi nào.
Như đứa con bị lạc mẹ, Kim chạy ngay lại và ôm chầm lấy Karo, nước mắt lại được thể tuôn ra như mưa gió.
- Người cô lạnh ngắt cả rồi…
Karo thở dài vỗ nhẹ vào lưng Kim…
***
- Sao anh biết mà tới cứu em thế?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |