Dứt lời, Kim xách cặp lên vai và bỏ đi. Cô thừa thông minh để hiểu rằng nếu ở lại đây sau những gì vừa nói thì sẽ chỉ rước thêm điều tồi tệ.
- Bạn đi đâu thế?
Nguyễn Tâm hỏi với theo khi thấy Kim ra khỏi phòng.
- Hôm nay mình nghỉ học. Mình đã xin phép giáo viên chủ nhiêm rồi!
Kim đi. Để lại sau lưng hàng chục cặp mắt đang tròn xoe vì chưa thể nào chấp nhận được điều với mới xảy ra.
Có thể nói Kim đã làm một cuộc cách mạng về tâm lý, về những mảng tối của giới học đường, nơi vẫn ngày ngày có rất nhiều học sinh như Kim, bị cô lập và bị đạp vào chân…
***
Trước khi về nhà, Kim quyết định ghé vào siêu thị để mua một vài thức ăn tươi ngon về nấu bữa trưa. Cũng khoảng tuần nay Kim và Karo không đi chợ, thức ăn trong tủ lạnh đã vơi dần đi nhiều…
Ra khỏi siêu thị với hai túi đồ lỉnh khỉnh trên tay, Kim định bắt taxi về nhưng vội dừng lại khi thấy một dáng người quen thuộc ở bên kia đường…
Là bố!
Trong bộ áo vest luộm thuộm với chiếc áo sơ mi lòi khỏi quần tây, bố Kim đi lửng thửng trên vỉa hè, khuôn mặt thất thần đầy tâm trạng.
Kim nhìn theo vài giây rồi quyết định đi theo bố.
Cũng đã lâu rồi cô chưa gặp lại gương mặt ấy. Nhưng thực ra có gặp cũng như không vì từ khi mẹ bỏ đi thì bố cũng đã không coi cô là con nữa. Bố chỉ mải miết với những công trình nghiên cứu khoa học và để mặc cô với sự hành hạ của bà dì ghẻ. Nhiều khi giận bố lắm nhưng nghĩ về những ngày tháng trước đây, được bố yêu thương và vỗ về thì Kim lại không thể giận được nữa.
Hai túi thức ăn hai bên khiến Kim khó khăn trong việc đi bộ, nhưng cô cũng cố gắng để đi theo. Bố không vào một nơi nhất định, chỉ đi trên vỉa hè một cách chậm rãi. Nhìn thấy dáng điệu ấy, Kim đoán rằng bố đang gặp điều gì đó không vui.
Rồi Kim thấy bố mình đứng sững trước màn hình quảng cáo tivi của cửa hàng điện tử, Kim cũng lén nhìn xem trên đó có gì. Và rồi cô hiểu ra phần nào sự việc…
Hình như công sức bấy lâu nay của bố cô đã không được đền đáp xứng đáng. Bằng chứng là tivi đang truyền hình trực tiếp lễ công bố và trao giải công trình nghiên cứu khoa học toàn quốc của năm. Lúc nhỏ bố vẫn hay đưa cho cô xem một tờ báo nói về giải thưởng này và nói rằng đạt được chiếc cúp danh giá đó chính là niềm mơ ước cả đời của bố.
Kim nhìn bố rồi ngậm ngùi. Có lẽ bố đang buồn lắm. Bố hy sinh tất cả mọi thứ để tập trung cho công trình nghiên cứu khoa học mà cả năm trời ấp ủ, ngay cả cô, bố cũng bỏ qua một bên. Vậy mà kết quả lại như thế này…
Theo phản xạ, Kim nhấc chân và có ý tiến về phía bố. Cô biết rằng hơn lúc nào hết bố cần có ai đó bên cạnh, an ủi và động viên. Bố tuy nhìn bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng thực ra yếu đuối vô cùng. Ngày mẹ bỏ đi, Kim đã nhìn thấy bố khóc một mình trong phòng. Dù thế nào đi nữa bố vẫn thương mẹ nhiều lắm. Kim luôn tin là như thế…
Nhưng rồi bố vội vàng bắt taxi và đi khuất, chỉ để lại cho Kim làn khói mờ ảo của sự tiếc nuối những ngày tháng qua. Đúng là bố quên cô rồi. Bố đã quên đi sự tồn tại của đứa con này, đứa con đã từ lâu bố không còn yêu thương nữa.
Kim đứng tần ngần vài giây. Cô lo lắng không biết bố sẽ đi đâu. Bố cô không biết uống rượu, uống bia thì chỉ được chút ít. Mỗi lần bố say thì sức khỏe bố lại đi xuống trầm trọng. Những lúc như vậy cô toàn phải túc trực bên cạnh để chăm sóc. Bây giờ không biết dì Mai và hai đứa nhỏ có làm như thế không.
“Bố ơi…”
Nghĩ một thôi một hồi, Kim thở dài một hơi rồi cũng bắt taxi về. Hôm nay tiếp tục là một ngày đầy chán nản…
***
Căn nhà gỗ của Kim nằm khuất sau con đường nhỏ, taxi vào rất khó khăn. Chú tài xế quay lưng hỏi Kim đầy thắc mắc:
- Cô ơi! Sao cô lại ở trong một nơi hẻo lánh như thế này? Xe khó đi vào lắm!
Kim ngạc nhiên trước câu hỏi của anh tài xế. Lâu nay cô cũng không để ý đến điều này.
- Cháu thấy nó cũng gần đường lớn mà.
Kim trả lời ngây ngô.
- Theo tôi nhớ trong khu vực này hình như không có nhà dân mà.
Chú tài xế lắc lắc đầu nhưng cũng cố để len vào con đường nhỏ. Trước hoàn cảnh không mấy thuận lợi, vì không muốn làm ảnh hưởng đến người khác nên Kim bảo tài xế dừng xe để mình tự đi bộ vào.
- Cô đi thế có xa không?
Tài xế có vẻ quan tâm, ngoái đầu ra hỏi.
- Có gì đâu ạ! Cháu vẫn thường chạy bộ từ nhà ra đường lớn. Chút xíu chứ mấy!
Kim cười khì rồi chào chú tài xế.
Chiếc xe đi khuất, cô xóc đống đồ trên tay rồi đi bộ về nhà.
Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi Kim đứng trước cổng là lại thấy Karo đứng trước cửa nhà. Giống như anh đã đứng đợi cô từ lâu lắm rồi.
- Sao biết em về giờ này mà ra đón thế?
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |