Bình Tâm dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng vẫn lặng lẽ nghe lời. Cô cảm giác mình vừa trải qua một cuộc hành trình giữa sự sống và cái chết. Và có lẽ cô đã được giữ lại trên cõi đời này trong gang tấc. Những hình ảnh về người đàn ông buồn, về chiếc xe tải lao vút trên cầu và vẽ sự va đập đầy kinh hoàng của cô khi cố gắng cứu người đàn ông ấy lần lượt hiện về trong trí óc Bình Tâm. Cô rùng mình. Khẽ bấu nhẹ tay vào hông, cô thở phào khi nhận ra đúng là mình còn sống thật.
Mọi thứ thật kinh hoàng và cũng thật diệu kỳ…
Và rồi cả ngày hôm đó, Bình Tâm nằm yên trên giường và ngồi nhìn người đàn ông đã cứu sống mình. Mắt cô vẫn còn đau và mờ lắm nên không nhìn rõ được. Chỉ biết người ấy dáng cao, mảnh khảnh và có một bộ râu như ông cụ tám mươi. Và cô chọn cho mình cách im lặng lắng nghe những gì đang diễn ra xung quanh. Tiếng tí tách của những giọt cà phê đặc quánh, tiếng trầm bổng của những ngón tay lướt trên phím đàn piano, tiếng xì xịch của chiếc khăn mềm cạ trên những khung hình vướng bụi, mọi âm thanh trôi vào tai Bình Tâm một cách đầy nhẹ nhàng và ngọt ngào. Người đàn ông ấy có một cuộc sống thật trầm và hoài cổ. Nhưng thanh thản và bình tâm biết bao nhiêu…
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Bình Tâm cựa mình hoảng hốt. Người đàn ông dường như hiểu ra bèn vội vàng tiến lại nơi cô nằm và khẽ đặt lên bên cạnh cô bức ảnh của mẹ.
- Cô đừng lo. Bức ảnh vẫn còn. Nó bị rách một chút nhưng tôi đã dán lại. Mẹ cô vẫn rất xinh đẹp.
Bất giác cô muốn khóc thật to. Hóa ra ngoài mẹ, trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến những điều quý giá mà cô nâng niu trân trọng. Trong một bầu trời tối, chí ít sẽ có một ngôi sao sáng giúp ta soi đường. Bình Tâm cầm lấy bức ảnh và đặt lên tim. Thỏ thẻ trong tâm tưởng:
“Mẹ à…Hình như con đã gặp thiên thần…”
Nằm trên giường suốt một ngày liên mặc dù đã tỉnh hẳn, Bình Tâm không nhận ra rằng khuôn mặt của mình đã bị bao phủ bởi lớp băng trắng tinh quấn quanh cho đến khi cô khẽ chạm tay vào mặt.
Một sự thảng thốt và cựa quậy. Có điều gì đã xảy ra với gương mặt của cô?
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Bình Tâm, người đàn ông với bộ râu xồm xoàm lặng lẽ tiến lại gần và ngồi xuống.
- Tôi xin lỗi…
Một không khí nặng nề bắt đầu bao trùm. Bình Tâm không hiểu gì cả và chỉ biết đưa mắt nhìn.
- Ba hôm trước cô đã cứu tôi thoát khỏi chiếc xe tải. Tôi thì không sao nhưng khuôn mặt cô…
Lời nói có vẻ ngắt quãng của ông ấy làm lòng cô thắt lại. Đúng là lúc đó cô cảm thấy rất đau. Nhưng cơn đau đó nhanh chóng qua đi và mọi thứ dần dần chìm vào giấc ngủ. Và bây giờ khi cô tỉnh dậy thì tất cả đều hoàn toàn mới mẻ và lạ lẫm không ngờ.
- Tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ đây có lẽ lại là một việc tốt đối với cô. Khuôn mặt của cô bây giờ là tất cả kiến thức và kỹ năng của tôi có được cho tới thời điểm này. Tôi hy vọng nó sẽ là một tuyệt phẩm chứ không phải là sản phẩm hỏng.
Bình Tâm ngơ ngẩn trước những lời nói của người đàn ông ấy. Nhưng cô lại có thể nhìn ngắm kỹ hơn khuôn mặt của người này. Một sự ngạc nhiên lớn. Ngoài bộ râu dài ngoằng và rậm rạp thì không một dấu hiệu gì trên khuôn mặt và cơ thể của ông ấy chứng minh đây đã là một người già, hay ít nhất là trung niên.
Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì người ấy đã đứng dậy và bước đi. Tuy cách nói chuyện khá là khô cứng nhưng không hiểu sao Bình Tâm lại thấy nhẹ lòng khi nghe giọng nói của ông ta. Nhưng giờ thì không biết đó có phải là “ông” không nữa…
Một khuôn mặt xấu xí thì thật ra cũng không tiếc nuối gì khi nó có thêm vài vết sẹo. Nhưng Bình Tâm vẫn thấy buồn khôn tả. Dù không hiểu lắm những lời nói của người đàn ông ấy nhưng cô thoáng biết rằng khuôn mặt của mình đã không còn như trước nữa. Ba mẹ đã cho cô hình hài như thế này, dù nó có không như ý muốn thì làm tổn hại đến thân thể mà ba mẹ ban cho cũng là một cái tội. Nhưng biết sao bây giờ, mọi thứ đã xảy ra rồi.
Hy sinh một điều gì đó để người khác được sống thì cũng không phải là một sự bất công…Cô nghĩ vậy và rồi tự đưa mình vào giấc ngủ. Những tháng ngày bị hành hạ đã cướp mất của Bình Tâm quá nhiều phút giây yên bình với những giấc mơ của tuổi thanh xuân tươi trẻ. Sự thanh thản đối với cô bây giờ quan trọng hơn tất cả. Cô muốn được sống một cuộc sống đúng nghĩa mà ngay từ khi biết nhận thức cô đã thầm dự định.
***
Buổi sáng của ngày thứ hai mươi lăm bắt đầu với những tiếng hót lảnh lót trong veo của những chú chim đậu trên cành cây ngay sát bậu cửa sổ. Ánh nắng hiếm hoi của mùa đông tràn vào phòng và nhảy múa trên đôi mắt của cô gái mang cái tên bình yên và có một cuộc đời đầy sóng gió. Như những ngày vừa rồi, cô vẫn nằm yên và lắng nghe mọi thứ, nhíu nhíu mày chào đón ánh ban mai. Cô là một đứa trẻ ngoan, rất ngoan. Ngay từ nhỏ bố mẹ đã luôn tự hào vì điều đó. Cô ngoan tới mức người đàn ông lạ lẫm ấy bảo cô nằm yên trên giường trong suốt cả tháng trời cô vẫn nghe lời và không hề phạm lỗi. Cuộc sống khốn khó với người mẹ ghẻ đã tạo cho cô một suy nghĩ rằng phải cố gắng đừng mắc lỗi để không phải chịu hậu quả nặng nề.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |