Đặc thù của những cô nàng môi cuốn lô là rất ham ăn. Cho nên, cô, Mai Hiếu Linh đã gật đầu đầy quyết tâm với lời thề nội tâm sâu sắc. Ấy là không kẻ thù nào không vượt qua, không nhiệm vụ nào không hoàn thành, miễn sao được ăn tiết canh một cách mệt nghỉ!!!
5. Trên đời đúng là chẳng có cái gì miễn phí mà lại dễ dàng cả. Chân lí này Linh đã đúc rút ra ngay từ khi cô lỡ dại gật đầu với mẹ của tên Híp đó. Cho nên, sau một hôm ăn tiết canh đã đời, Linh đã phải bắt tay vào nhiệm vụ kèm cặp cho Phương Híp.
Cô và cậu ta cùng học lớp chín, có điều khác trường. Trong khi cô học trường trọng điểm của tỉnh, thì anh chàng David Phương Híp học một trường dân lập có thành tích đì đẹt nhất nhì thành phố. Sau một hồi xem qua thời khóa biểu của cả hai, căn ke với cô lịch ôn luyện thi vòng hai để chuẩn bị chọn đội tuyển quốc gia, Linh đành xếp cả ngày Chủ nhật để “văn ôn võ luyện” cho Phương.
Mặc dù đã gật đầu đồng ý trong miễn cưỡng, nhưng đến Chủ nhật, Linh vẫn không hề thấy Phương vác mặt đến. Cô gọi điện sang cho cô Tràm, thì nghe cô bảo sáng sớm đã thấy Phương xách cặp đi rồi. Linh rất tức, song nghĩ cậu ta không học thì thôi. Cô ngồi một mình, trong buổi sáng đọc hết cuốn truyện Đức mẹ mặc áo choàng lông vừa được cô bạn yêu quí mua lại từ hiệu sách cũ tặng cho. Đến tầm trưa, khi mẹ cô gọi xuống ăn trưa thì Linh quyết định cho rằng “học trò” của mình không đến.
Sang buổi chiều, khi cô còn lờ đờ ngủ trưa, thì cô Tràm xách tai Phương Híp lên thẳng nhà cô. Cậu ta quần áo nhem nhuốc vì vừa đánh nhau một trận tơi tả thì phải, nhưng vẻ mặt sưng sỉa kia nhất định không phải do việc đánh nhau mà thành. Cô Tràm còn ấn thêm một cái túi to tướng, đe dọa cậu con trai quý tử.
“Nếu không học tử tế đến chiều, thì cầm túi đồ mà đi luôn!”.
Nói xong, cô nở nụ cười vừa dịu dàng vừa khổ sở với Linh, rồi tất tả ra về, chuẩn bị cho hàng quán. Còn lại cậu Phương Híp te tua đứng trước mặt cô, mặt sưng lên như cái bàn, gắt gỏng.
“Vì sự nhiệt tình của cậu, tôi đã có mặt rồi đây. Lô, cậu hài lòng chưa?”
“Hài lòng cái con khỉ ý”.
Lần đầu tiên, cô con gái ngoan ngoãn là cô đã đáp lời không thục nữ cho lắm.
Buổi chiều, hai người lôi môn Toán ra giải quyết đầu tiên. Kể ra, chuyên Văn như Linh mà dạy toán cho người khác thì cũng hơi khó tin, nhưng cô vốn được lũ bạn gọi là quái vật vì Văn Toán đều rất “song toàn”mà. Tuy vậy, chương trình dạy dỗ không thể vào trực tiếp nội dung, bởi vì Linh nhất quyết bắt đầu buổi học bằng bằng việc bắt Phương là cho mép vở thẳng ra chứ không được quăn tít như lò xo thế này. Còn cậu ta thì cương quyết giương đôi mắt ti hí lên bảo “Tôi không làm đấy thì thế nào? Tưởng môi cong tớn thế kia mà tôi sợ hả!” Kết quả cuối cùng, buổi học trở thành buổi hai người chí chóe, đả kích về ngoại hình của nhau không thương tiếc. Ai bảo cậu ta chọc cô trước. Tưởng cái mắt híp của mình là đẹp lắm đấy à?!! Cuối buổi, Linh tuyên bố không kèm cặp gì hết, mặc kệ tiết canh tiết củng. Phương cũng gào lên là cậu thèm vào học. Rồi ném cả cái quyển vở vẫn còn quăn tít vào mặt Linh, mặc cho cô thở phì phì và mắt trợn trừng trừng.
Tưởng chuyện đến đấy là xong, Linh đã nằng nặc bắt mẹ gọi điện cho cô Tràm để thông báo tình hình rồi, cô lại sống đời vui vẻ rồi, dù không được ăn tiết canh nữa. Cũng không thấy cô Tràm quay lại thuyết phục gì thêm nên Linh yên tâm hơn. Thời gian này, cô có chút căng thẳng, vì cuộc thi chọn học sinh giỏi quốc gia đã kề sát nút.
Linh vẫn nhớ như in buổi sáng hôm đó. Đề văn là phân tích bài thơ của Tiếng chim tu hú của Anh Thơ. Ngồi viết hăng say được quá nửa giờ thì bắt đầu bị đau bụng khủng khiếp, đau đến mức không cầm bút lên nổi. Nhìn quanh, bạn bè viết rồn rột, Linh chỉ thấy từ dưới ghế ngồi của mình một mảng đỏ ướt đẫm, bắt đầu chảy bò xuống chân cô. Cơn đau cùng sự choáng váng khiến cô cố lắm vẫn chỉ viết thêm được nửa trang rồi bỏ dở bài thi giữa chừng, gục đầu xuống bàn khóc. Giám thị đi xuống hỏi mấy câu, cô chỉ lắc đầu chảy nước mắt, cuối cùng đành dìu cô đi ra ngoài… Đã tìm hiểu qua sách Sinh học, cũng từng nghe bạn bè nói tới, nhưng cô không biết khi kì sinh lý đầu tiên của mình lại đau đớn như vậy. Thầy giáo của cô nhìn cô thương xót, cũng đoán được tình hình, gọi điện về cho nhà cô, bảo người nhà tới đón.
Nhưng, Linh không bao giờ biết “người nhà” của cô lại là Phương Híp. Vừa thấy cậu ta phi chiếc xe đạp tới, mặt cô đã xanh mướt như tàu lá, đến mức trèo lên xe cũng không nổi, cậu ta lại phải đỡ.
Chiếc xe đạp đi, Linh gục đầu vào chiếc áo có số Bảy, biển chữ David Phương Híp, và nghe cậu ta làu bàu.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |