“Lô Lô, xuống đây, xem này, tớ đưa cậu đi thuyền”.
Linh chạy như bay xuống, thấy Phương ngồi trên thuyền, cầm tay chèo, huơ huơ lên vẻ rất sành sỏi. Không biết bố cô xuất hiện từ lúc nào, bảo hai đứa lên nhà mà chơi, đừng có đi, nhỡ ngã xuống lở loét đầy người thì làm thế nào. Nhưng Phương khăng khăng đảm bảo với bố cô rằng con gái rượu mơ rượu mận của ông sẽ không dính nước dù chỉ một giọt. Nói một thôi một hồi, cuối cùng bố Linh cũng đồng ý, còn Linh thì vừa thích vừa sợ nhìn chiếc thuyền bập bềnh. nhưng Phương đã trấn an, “Yên tâm, làm sao tớ để cho Lô Lô ngã được” (Dạo này cứ khi nào âu yếm nịnh nọt, cậu ta lại gọi cô là Lô Lô). Nhìn vẻ tự tin ngời ngời kia, Linh quyết định thò chân xuống thuyền. Thuyền chòng chành khiến cô hét lên, nhưng Phương đã nhanh chóng cân bằng, còn đặt cho cô một chiếc ghế. Linh vừa ngồi xuống, thuyền đã chuyển động khiến cô sợ xanh mặt, tay cứng lên bám chặt thành thuyền, mặc cho Phương hô thả lỏng, thả lỏng. Đang định bảo “tớ nghĩ lại rồi, không đi nữa đâu” thì thuyền đã ra đến cửa, rồi băng băng chạy trên phố. Tay chèo của Phương rất nhẹ nhàng, chắc chắn, chỉ lát sau, nỗi sợ hãi của Linh đã chuyển sang hí hửng, thích thú.
Con phố bây giờ ngập ánh trăng, loang loáng trên mặt nước. Hai bên đường, có mấy đứa trẻ con ngồi trên nóc nhà chỉ trỏ gọi tên cô, còn đòi “chị Lô cho em đi mấy”. Được lũ trẻ ghen tị, niềm vui của Linh lại càng tăng thêm. Cô vẫy tay rối rít với bọn nó, rồi nhìn quanh con phố, cứ như thể mới đến nơi đây lần đầu. Đi thuyền trên cái dòng sông trong phố này quả là đặc biệt, nhất là vào một đêm trăng sáng đẹp, và lại là với người bạn mà cô thân thiết nhất. Linh không hay mình lại nhướn miệng cười vô cùng vui vẻ, khiến cho Phương chép miệng.
“Đúng là môi cuốn lô, càng lớn càng cong tớn lên là thế nào!”.
Linh vội lấy tay che miệng, nhưng cậu ta lại làu bàu.
“Đã bảo rồi, Lô Lô, riêng với tớ, khi cười cậu không cần che miệng lại”
Đang vui vẻ nên Linh mặc xác lời bình phẩm của Phương, cũng không đả kích vụ mắt híp của Phương như thường lệ. Con thuyền đã đi đến tận cuối phố, Linh còn tranh thủ mua được ít bánh rán của một bà cũng đang bán chác trên thuyền. Phương bỏ mái chèo, thản nhiên bốc bánh ăn, để cho chiếc thuyền trôi tự do. Linh nhìn cái mái chèo, trù trừ hồi lâu, lại nhìn Phương.
“Này, hay là tớ cũng thử chèo nhỉ?”
Phương nuốt ực cái bánh rán, trợn mắt xua tay.
“Thôi thôi, rồi hai đứa lộn cổ xuống đây. Cậu không làm sao nhưng mà tớ thì sao chi chít đấy”.
Mặt Linh xụ ra một đống nhưng Phương vẫn không đồng ý. Cậu ta lấy mái chèo, cho thuyền quay trở lại. Đi cả đoạn đường, mặt Linh vẫn sưng lên, môi vẫn bĩu ra, Phương thở dài, đành đành quẳng mái chèo vào tay cô.
“Đây, cậu muốn làm gì thì làm”.
Mặt Linh tươi hẳn, đôi môi lại tớn lên, nhưng chưa kịp nói gì thì Phương đã nhảy bùm xuống nước, khiến cô ngớ người.
“Cậu làm gì thế?”
“Thì tớ xuống, có gì còn giữ. Chứ hai đứa ở trên đấy thế nào chẳng ụp rồi ướt cả đôi. Bố cậu cắt tai tớ mất. Thà tớ ướt một mình còn hơn”.
Nhưng dù chỉ có một mình trên chiếc thuyền, trên con sông sâu chừng hơn một mét, có tay chèo, và có cả một người sẵn sàng giữ ở đằng sau, Linh vẫn làm cho chiếc thuyền xoay vòng tít mù và cuối cùng là ụp cả xuống, mặc cho Phương cuống cuồng giữ lại. Và rốt cục thì, khi hai đứa lướt thướt bẩn thỉu về đến nhà, bố Linh cũng chẳng thèm nhìn đến mặt cả hai khiến mặt Phương ngắn tũn, đến câu xin lỗi chẳng dám cất lời. Còn Linh phải chạy ngay lên phòng, ôm cục xà phòng kì kì cọ cọ mất cả buổi tối với nỗi hoang mang nhỡ ngày mai hoa gấm mọc đầy người.
Song ngay cả khi bị nỗi sợ ấy ám ảnh, trước lúc chìm vào giấc ngủ, Linh vẫn nghĩ, cô sẽ nhớ mãi ánh trăng của ngày hôm nay, ánh trăng trên con sông phố, ánh trăng một kỉ niệm tươi đẹp của riêng hai người bọn họ, Mắt híp và Môi cuốn lô.
12. Cuối cùng thì cuộc đời sinh viên mơ ước cũng đã thành hiện thực. Cả hội một lần nữa khăn gói quả mướp lên Hà Nội, vẫn con Jeep màu xanh biển quen thuộc của anh Khánh. Phương ở luôn nhà Thành Cận, hai người học cùng trường nên khá là tiện. Còn Linh thì vào kí túc xá. Cuối tuần, hoặc hai anh bạn phi xuống, hoặc cô đến chơi với hai người ở khu Quan Nhân.
Những ngày đầu, Linh nhớ nhà không sao chịu nổi, tối đến đều quay vào giường nằm khóc. May là bảy cô bạn cùng phòng rất dễ thương, khoảng một tuần sau giữa bọn họ hình thànhmột mối quan hệ chị em thắm thiết. Trong phòng, Linh đặc biệt thích Thương, cô gái ở Lào Cai, tóc dài, mắt bồ câu và nụ cười móm duyên duyên, thích màu hồng cuồng nhiệt. Cả cái giường của Thương đều hồng choe hồng choét. Cô nàng còn nằng nặc đòi “xin” con lợn hồng mà anh Khánh mua tặng cô để đủ bộ sưu tập, nhưng vì quà tặng nên Linh không cho, chỉ thỏa hiệp là hai đứa sẽ dùng chung vậy.
Lại nói đến con lợn hồng này, Linh rất thích nó, vì nó đáng yêu và nhìn rất là ngốc. Ngày trước, Phương cứ thắc mắc hỏi con lợn này ở đâu ra, đến lúc Linh bảo anh Khánh tặng đấy thì cậu ta thừ người, cuối cùng buông một câu.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |