10. Nhưng buổi chiều hôm đó, cả phố ầm lên là dốc Cầu Cất có tai nạn, hai đứa học sinh máu me be bét hình như không cứu được rồi. Nghe cái tên Phương Híp vụt qua tai, Linh chỉ thấy mình tê dại đến lặng người, cả phút sau mới sực tỉnh, cắm mặt chạy như điên. Đến đầu dốc, thấy đám đông vẫn xúm xít, xe cấp cứu vừa chạy đi, Linh cố sức chen vào, chỉ thấy trên đường, chiếc xe cuốc của Phương bẹp thành một dúm, chỏng chơ trên vũng máu. Linh đã tưởng như mình chết, chết ngay lúc đó. Nhưng khi Linh sắp ngã xuống, thì một bàn tay túm chặt lấy cô.
“Đến bệnh viện, nhanh, xem thằng Híp thế nào!”.
Đó là mẹ Linh. Linh như hồi phục, hấp tấp trèo lên xe của mẹ. Cả chặng đường cô lảm nhảm nguyện cầu tất cả các đấng cứu thế, cứu giúp cho bạn cô. Hãy cho Phương Híp một cơ hội sống! Cô cầu xin bằng tất cả niềm tuyệt vọng.
Lúc đến bệnh viện, Linh và mẹ chạy vào phòng cấp cứu, vẫn không có tin tức gì. Mẹ Linh vẫn chạy ngược xuôi gọi điện cho bố mẹ của Phương đang đi về quê tận Ninh Giang. Thời ấy chưa có di động, nên mò tìm được số để gọi về quê cũng là một lúc lâu. Linh níu áo mấy bác sĩ, ai cũng bận rộn, không ai trả lời cô, khiến cho nỗi sợ hãi trong cô càng thêm dồn dập, mỗi lúc một thêm quay cuồng.
Lúc sau, giữa hành lang, một cậu thanh niên, áo sơ mi trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ, lảo đảo đi ra, mặt vẫn tái mét. Linh trân trân nhìn, cảm thấy người đang đi về phía mình kia, xa lạ đến phát sợ, mà cũng gần gũi đến phát điên. Nhìn thấy Linh, Phương đờ ra một thoáng, rồi chạy đến, tay dang ra, ôm Linh thật chặt. Cậu cứ nói miên man, miên man, bảo “Linh ơi, tớ sợ quá. Tớ tưởng tớ chết rồi.” Vừa nói Phương vừa run rẩy cả người, giọt nước mắt của cậu có màu đỏ vì chảy qua chỗ xây xước trên mặt. Nằm gọn trong vòng tay cậu thanh niên mới lớn, Linh khóc đến mức nước mắt thấm đẫm chiếc áo đỏ quạch, càng làm cho màu đỏ càng lan rộng hơn.
Sau sự kiện sinh tử ấy, Linh đã biết, cuộc đời này, quan trọng nhất là Phương còn sống, ở bên cạnh cô, làm một người bạn tốt của cô. Còn cậu có làm gì đi nữa, có “ghê tởm” thế nào đi chăng nữa, cũng không còn quan trọng…
Đang miên man với dòng suy nghĩ, Linh chợt thấy đầu cô bị xoa nhẹ. Ngẩng lên, thấy ánh mắt dịu dàng của anh Khánh như đang dò hỏi cô.
“Em sao thế. Cả chục phút không nói gì. Sắp đến trường rồi”.
Linh sực tỉnh. Cô nhìn quanh, cổng trường đầy ắp những phụ huynh đón đưa học sinh. Khánh tìm chỗ tấp xe, rồi kéo Linh đi vào một gốc cây chờ đợi. Đến lúc, nhìn thấy bóng của Phương hớn hở chạy lại, cười đến khi mắt híp thành hai sợi chỉ, Linh lại thấy trong lòng ấm áp. Ừ, cứ thế này, cứ thế này mãi cũng được, cũng không sao cả.
Kỳ thi Đại học đó, Thành Cận và Phương Híp trải qua tương đối êm ả, chỉ có một biến cố nho nhỏ là đúng ngày cuối cùng Thành Cận lại bị “Tào tháo đuổi” cả đêm, nhưng may mắn là uống thuốc cầm nhanh chóng và ăn thêm bát cháo hành do thị Nở Môi cuốn lô nấu nên vẫn có sức chiến đấu như bình thường.
Xong mấy ngày thi, cả hội ăn liên hoan một bữa, tất nhiên vẫn do anh Khánh chiêu đãi, thậm chí, anh còn dắt mấy đứa đi chơi trò ở công viên nước, hò hét um tỏi một trận đã đời. Linh không biết bơi nên ôm phao lội bì bõm mặc cho hai anh chàng trêu chọc. Đến buổi chiều thì cả lũ lên xe “về nước”, tiếp tục những ngày đợi chờ và nơm nớp lo âu. Lúc này, dù lo lắng nhưng đã giải phóng được áp lực học hành, Phương và Thành cắm mặt vào quán game, bàn bi a, hay sân đá bóng. Thời gian còn lại thì túc trực ở xưởng anh Khánh. Vài lần, anh Khánh khen Phương đoán bệnh xe rất có nghề khiến cậu chàng cười tít mắt, rất sung sướng. Có hôm, Phương còn phi xe đến nhà, kéo Linh lên xe chạy vù đi ăn cháo cá, bởi vì hôm đó anh Khánh bận, cậu ta sửa giùm con xe cho khách hàng, ai dè xe chạy ngon ơ, anh kia còn dúi cho Phương cả mấy chục ngàn. Cảm giác “làm ra tiền” khiến Phương phấn kích đến mức nói cười luôn miệng. Đúng là cái đồ trẻ con!
Thông tin điểm thi đại học đến vào giữa tháng Tám. Hồi ấy, internet còn kém phát triển, hầu như sĩ tử muốn biết điểm sớm vẫn phải lên tận trường để xem. Ở thành phố này mới lác đác xuất hiện dịch vụ xem điểm thi đại học một, hai năm, tập trung hết ở khu đường Trần Hưng Đạo. Hôm ấy, Linh đang được Phương Híp dạy chơi bi a, mắt đang ngắm ngắm nghía nghía quả bóng thì Thành Cận chạy xồng xộc vào, bảo có điểm rồi, đi thôi. Cây cơ bị rơi lăn lông lốc xuống sàn, Phương Híp kéo tay Linh chạy một mạch lên chiếc xe cuộc được lên đời từ hồi Phương bị tai nạn. Phương cuồng cẳng đạp, áo dần đẫm ướt mồ hôi. Bên cạnh, Thành cũng đạp xe vội vã, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt mặt như tự trấn an chính mình. Nhìn bờ vai thẳng băng của Phương đằng trước, Linh nhận thấy hóa ra, cái con người từng chẳng muốn thi đại học kia, giờ đây cũng vô cùng căng thẳng.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha Tải Về Máy |