Hải là cái tên đã nhìn cô dò xét lúc nãy, anh ta gật đầu rồi nhìn Kiều Chinh nói:
- Lên xe đi, anh đưa em về.
Kiều Chinh đứng nhìn Cảnh Phong đở Cẩm tú lên xe chạy đi rồi mới theo chân Hải lên xe trở về nhà. Mọi chuyện vừa xảy ra êm đẹp vô cùng, không có cảnh chém giết đáng sợ, Kiều Chinh mừng vì điều đó. Nhưng cô vẫn không hiểu rại sao Cẩm Tú lại tham gia vào vụ này. Còn nữa, cái anh chàng Cảnh Phong này ….
- Tới rồi cô bé . Tỉnh lại thôi.
Đang mãi suy nghĩ, Kiều Chinh không hay chiếc xe đã dừng lại từ khi nào, cho tới khi giọng Hải cười cười trêu. Kiểu Chinh đỏ cả mặt vội vã leo xuống xe, chẳng may hấp tấp xuýt chút nữa thì té, cũng may Hải giữ được cô. Cô lại càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng vội vã rút tay lại lí nhí nói cảm ơn rồi quay người bỏ chạy vào nhà. Phía sau lưng cô là tiếng cười thích thú của Hải.
- Anh Phong, chuyện lần này anh thấy sao? – Hải về đến nhà thấy Cảnh Phong đang ngồi trên ghế sofa trầm tư hút thuốc bèn hỏi.
- Ý của cậu là sao? – Cảnh Phong dụi thuốc nhìn Hải hỏi.
- Em thấy rất kì lạ. Tại sao bọn chúng lại tự động bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như thế.
- Uhm …- Cảnh Phong không trả lời, trong anh trầm tư suy nghĩ.
- Anh nghĩ xem liệu bọn chúng có tìm chúng ta tính nợ hay không? Tên cáo già đó, không biết đang âm mưu gì?
- Gọi thằng Tánh vào đây cho anh – Cảnh Phong ra lệnh.
Một tên đàn em đứng dậy đi ra ngoài, lát sau hắn dắt theo một tên ốm nhom.
- Anh Phong, anh gọi em – Tên Tánh lúm khúm bước vào hỏi.
- Đem hình con gái của lão Hoàng Sĩ Nghiêm ra đây.
Tên Tánh dạ một tiếng rồi bỏ đi, lát sau mang về một tài liệu, hắn lôi ra xấp hình cẩn thận đưa cho Cảnh Phong.
Cảnh Phong liếc sơ qua những tấm hình mà tên Tánh đưa cho xem, nhếch môi cười ngã người dựa vào thành ghế nói:
- Quả nhiên là như vậy.
Hải cũng nhón người nhìn con gái lão Nghiêm, cậu boàng hoàng kinh ngạc nói:
- Đây chẳng phải là ……
Chương 2 : Hạnh phúc của đời người
- Mình xin lỗi, nếu không tại mình, chắc bạn không bị lôi cuốn vào chuyện này đâu – Cẩm Tú nằm nghỉ trên giường thấy cô đến thăm thì nắm tay cô áy náy nói.
- Bỏ đi, chuyện đã qua rồi – Kiểu Chinh vỗ tay bạn an ủi. Cô rất muốn hỏi Cẩm Tú nguyên nhân vì sao lại liên quan đến bọn nguy hiểm đến như thế, nhưng nhìn sắc mặt vẫn còn hoảng loạn của Cẩm Tú đành im lặng, cô không muốn khơi gợi thêm nỗi sợ trong lòng của bạn mình.
Cẩm Tú gật đầu một cái rồi ngả người nằm xuống giường, mắt nhìn lên cao, tay gác lên trán, trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Năm mình 16 tuổi, ba mình làm ăn thất bại rồi sinh nợ, sau đó nợ ngày càng tăng. Không có khả năng trả nợ, mẹ mình vì thế mà phải vất vả ngược xuôi chạy vạy để kiếm tiền trả nợ. Mình vì thương mẹ nên liều lĩnh theo tụi xấu kiếm tiền, nếu không có anh Phong kéo mình lại, có lẽ mình chẳng thể nào gặp được bạn.
Im lặng một lát, Cẩm Tú bèn nói tiếp.
- Mẹ mình đang bệnh nặng cần tiền mổ gấp. Cho nên mình tham gia cùng mọi người mạo hiểm theo dõi và thu thập chứng cớ phạm tội của tên buôn lậu giàu có đó. Lần này tụi mình chụp hình được cảnh mua bán thú quý của hắn, định dùng hình tống tiền hắn ta để có tiền cho mẹ mình mổ. Không ngờ lại bị phát hiện ra nhanh như vậy lập tức cho người đuổi theo truy sát. Mình vì nhận được điện thoại nên lo lắng và vạch ra kế hoạch truyền tay cái thẻ nhớ chứa đựng hình ảnh kia, cho nên mới đến trễ buổi văn nghệ. Không ngờ lại gặp phải tình cảnh này, còn lôi kéo bạn vào nữa.
Kiều Chinh nghe bạn nói thì không khỏi xót xa, vì cuộc sống túng quẫn, vì mưu sinh mà Cẩm Tú phải liều lĩnh làm như vậy. Những lần mè nheo cô dẫn đi ăn thì ra là có nguyên nhân cả. Nỗi lo lắng bạn gặp nguy hiểm, cô bèn lên tiếng:
- Có biết tên đó là ai không? Chúng ta có thể tố cáo hắn ta với cảnh sát.
- Tụi mình không biết hắn là ai đâu. Hắn ta cho đàn em đi thay mà, nếu có chuyện gì thì cũng chỉ là đàn em hắn ta chịu. Lần này hắn bỏ qua, nếu cứ làm ầm lên hắn ta nổi giận thế nào cũng không để bọn mình yên thân.
- Ừ, mình hiểu rồi, bạn đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi cho lại sức – Kiều Chinh đành bỏ qua mọi chuyện chỉ xem như cơn ác mộng, cũng may là lần này không có ai bị thương gì cả.
- Hiện thời mình rất lo lắng, tuy bọn chúng nói bỏ qua, nhưng thế nào cũng cho người giám sát bọn mình. Mình lại ở trọ một mình, lỡ như bọn chúng ập vào – Cẩm Tú ngửa mặt nhìn trần nhà than thở.
- Hay là đến ở nhà mình đi – Kiều Chinh thương bạn bèn đề nghị.
- Nhưng mà…. – Cẩm Tú có vẻ do dự
- Đừng nhưng nhị gì hết, cứ dọn đến nhà mình. Ba mình chẳng phải cũng rất mến bạn đó hay sao. Mình ở một mình cũng buồn lắm, nếu có bạn vào ở cùng thì sẽ vui hơn – Kiều Chinh hào hứng nói.
- Được sao?
- Cứ quyết định vậy đi.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |