- Cô suy nghĩ kỹ chưa?
Cô nhìn anh chớp mắt mấy cái rồi gật đầu, quyết định liều lĩnh đi theo.
- Đi thôi.
Cả hai bèn lên xe anh chạy đến chỗ hẹn của bọn chúng.
- Tên của cô là gì?
- Em tên Kiều Chinh – Cô e dè giới thiệu tên mình.
- Chinh trong Chinh Phụ Ngâm à?
Cô hơi bất ngờ khi nghe anh hỏi như thế. Khi nghe đến tên cô, ai cũng nghĩ là chữ “ Trinh” cả, ít ai nghĩ là chữ Chinh này cả.
- Tên đẹp lắm – Anh nói thêm một câu khiến mặt cô có chút đỏ.
Hai người chạy được một lát thì có tiếng bóp còi sau lưng khiến cô giật cả mình. Cô quay người lại nhìn thấy phía sau là có ba chiếc mô tô đang đuổi theo họ, tốc độ của ba chiếc xe kia rất nhanh, chẳng mấy chốc là đuổi kịp họ.
Kiều chinh không biết ba người kia là ai nên có chút sợ hải, cô từ nãy giờ vẫn cầm nhẹ vạt áo anh, vì sợ hãi mà siết chặt. Nhận ra điều này, Cảnh phong bèn nói:
- Không sao, đó là anh em của tôi.
Lúc này cô mới thở phào, buông nhẹ vạt áo của anh ra.
- Anh! Xe trục trặc gì à, sao chạy chậm thế – Một anh chàng chạy đến nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc rồi quay sang cảnh Phong hỏi.
- Chờ mọi người – Cảnh Phong hờ hững đáp rồi hơi quay đầu về phía cô nói – Bám chặt vào.
Cô còn chưa kịp nghe rõ lời của anh thì chiếc xe đột nhiên tăng tốc bất ngờ. Cô vội vã ôm chặt lấy cậu, mắt nhắm ghiền lại đầy sợ hãi.
Tới khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn thì trước mặt họ là một đám người mặt mày dữ tợn, Cẩm tú đang bị họ bắt giữ, tay bị trói chặt, tóc tai rối nùi, gương mặt sưng đỏ, chắc chắn là bị bọn chúng đánh.
Vừa bước xuống xe, Cảnh phong đã thì thầm bên tai cô:
- Lát nữa, bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng phải đứng ở sau lưng tôi. Nếu có cơ hội thì chạy thật xa, có biết không?
Cô nghe anh nói , biết anh đang lo lắng cho mình, cô hiểu thái độ lạnh lùng bảo cô ở lại khi nãy của anh là vì lo cho cô, chỉ tại cô ngang bướng đòi theo. Bây giờ xem ra chẳng những cô không giúp ích được gì mà còn gây phiền phức cho anh nữa. Cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
- Cái thẻ nhớ đâu.
Cảnh Phong quay người nhìn cô, cô vội vã lục túi lấy ra, tay cô có chút run rẩy. Đột nhiên tay cô được một bàn tay nắm lấy siết chặt, cảm giác rất đau nhưng nỗi sợ hãi lại biến mất, cô nhìn anh, anh khẽ gật đầu với cô. Kiều Chinh nhánh chóng lấy lại sự bình tĩnh lôi chiếc thẻ nhở màu xanh ra đưa cho anh.
Cảnh phong lấy được cái thẻ nhớ thì quay người nhìn bọn họ nói giọng ra lệnh:
- Thả người.
Bọn chúng gườm gườm nhìn về phía họ, Kiều Chinh nhận ra cái gã đầu trọc mà cô đã thấy trong tolet đang đấu mắt với Cảnh Phong. Nhưng dường như ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển hướng sang cô, khiến tim cô co bóp dữ dội vì sợ hãi, cả người cô run lên. Có lẽ hắn đang hối hận vì đã bỏ qua cho cô.
Cảnh Phong thấy thế bèn đứng chắn ngang che cho cô khỏi ánh mắt đáng sợ của gã đó, anh gầm lên với chúng:
- Thả người.
- Bọn bây đã lừa tụi tao một lần rồi, tao không muốn mắc lừa lần nữa, tao muốn kiểm tra trước – Gã đầu trọc đanh mặt nói.
Lập tức có người của hắn cầm một cái laptop bước đến, ba bạn của Cảnh phong liền cảnh giác, nhưng anh xua tay, ba người họ mới thả lỏng.
Khi chuẩn bị mở ra kiểm tra thì tên đầu trọc đột nhiên lên tiếng ngăn lại:
- Khoan đã, con bé đó, bảo nó xoay lưng lại. Bọn tao không muốn có thêm người nhìn thấy được những tấm hình này.
Cảnh Phong bèn nhìn Kiều Chinh hất đầu ra lệnh, cô đành quay người lại.
- Được rồi, mau kiểm tra rồi thả người.
- Bọn bây không có sao chép lại đó chứ – Gã đầu trọc lại hỏi.
- Bọn tao chẳng thà giao nộp nó cho cảnh sát rồi cứu người còn hơn đi sao chép – Cảnh Phong cười gằn đáp.
Tên đầu trọc nhìn Cảnh Phong với ánh mắt dò xét thật lâu. Cho đến khi bọn đàn em xác định rõ là đúng vật chúng cần tìm.
Lát sau Kiều Chinh nghe một tiếng OK. Rồi nghe tên đầu trọc nói:
- Thả người.
Kiều Chinh vội vã quay người lại nhìn thấy Cẩm Tú được bọn chúng thả ra, bước chân xiêu quẹo tiến về phía họ, cô vội lao ra đỡ lấy Cẩm Tú lo lắng nhìn bạn hỏi:
- Không sao chứ?
Cẩm Tú mệt nhọc lắc đầu.
- Tụi mày nghe đây. Ông chủ tao rộng lượng tha cho tụi bây lần này. Nếu như tụi bây mà còn dám nhún chân vào chuyện làm ăn của ông chủ tao lần nữa, ông chủ tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tụi bây đâu – Tên đầu trọc lớn tiếng nói.
Nói xong cả bọn họ lục túc kéo nhau lên xe bỏ đi. Nhìn bọn họ bỏ đi, một tên trong nhóm hỏi:
- Anh Phong, giờ làm sao. Tại sao lần này bọn chúng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy chứ. Vất vả lắm chúng ta mới lấy được bằng chứng của hắn…
- Bỏ đi, lo cho cô ấy trước – Cảnh Phong khàn giọng đáp rồi bước đến bên Cẩm Tú xốc cô ấy lên rồi đưa ra xe, không quên dặn dò – Hải, em đưa cô bé này về giùm anh.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |