- Tôi đưa cô về. Mau đứng dậy đi.
Kiều Chinh vốn định từ chối nhưng đứng lên loạng choạng, ngả người vào lòng anh, được Cảnh Phong nhanh chóng bắt lấy giữ lại trước khi cô ngã xuống đất. Kiều Chinh đành thu lại lời từ chối của mình, để mặc anh ôm cô đi đến bên xe, nhét cô ngồi vào trong.
Cảnh Phong đưa cô về đến trước cửa nhà, quay người định bảo cô đến rồi thì thấy cô đã nhắm mắt ngủ say. Cảnh Phong đưa mắt quan sát cô thật lâu. Làn da cô trắng mịn, nhưng đã đỏ hồng vì rượu. Cô nghiêng đầu về phía cửa nên mái tóc lướt qua trán, rủ xuống vai che một phần gương mặt cô. Cảnh Phong bèn đưa tay tém lại mái tóc nằm gọn sau tai cô để lộ ra sóng mũi cao cao, thon nhỏ, đôi mắt nhắm ghiền bị rèm mi cong che phủ. Vẻ mặt cô khi ngủ cực kì bình yên, trong sáng bất giác khiến Vũ Phong nhớ lại đôi mắt của cô, trong sáng long lanh không quẩn chút mây mờ.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn ra xung quanh, trước mặt chỉ có những hàng cây cao lớn đang che bớt ánh sáng đèn đường vốn mờ ảo, càng khiến con đường u tối thêm.
Kiều Chinh bỗng cảm thấy lạnh đưa tay ôm lấy chính mình, co người rút vào ghế, Cảnh Phong thở dài cởi áo khoát lên người cô. Sau đó mở cửa đi ra ngoài hút thuốc. Khói thuốc bay lên, xua đi cái lạnh bên ngoài, chỉ có điều không thể xua cái lạnh bên trong của anh.
Cảnh Phong không biết, anh lợi dụng Kiều Chinh là đúng hay là sai nữa.
Cảnh Phong quăng mẫu thuốc hút dỡ xuống đất, dùng chân dụi tắt nó rồi ung dung bước đến trước cổng nhà nhấn chuông cửa. Anh bấm mấy cái liên tiếp rồi đứng chờ thật lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Trong lòng có chút bực tức, Cảnh Phong đưa tay lên bấm chuông lần nữa, vẫn không có bất cứ tiếng động nào. Anh bực tức đá một phát váo trước cổng.
Cảnh Phong quay đầu nhìn Kiều Chinh vẫn ngủ ngon lành trong xe của anh, anh thơ dài rút điện thoại gọi cho cẩm Tú, nhưng cô lại không bóc máy, có thể âm nhạc trong đó có quá ầm ĩ, cô không nghe thấy tiếng chuông. Anh buồn bực vô cùng, đưa tay gọi Kiều Chinh như cô ngủ say đến nỗi không nghe thấy, lay mãi mà cô vẫn không tỉnh ngủ.
Cảnh Phong không muốn chờ đợi nữa bèn lên xe lái đi. Anh đưa theo cả Kiều Chinh đi về chỗ mình ở, nhưng vừa đến đầu đường, anh bỗng thắng két lại…..khiến Kiều Chinh giật mình tỉnh giấc. Đầu cô đập mạnh vào thành xe, khiến cô đau nhức nhăn mặt, ôm lấy đầu định kêu lên thì một bàn tay bịt miệng cô lại, sau đó kéo đầu cô nằm dưới đùi anh ta, cô bực tức vùng vẫy...
- Nằm im đi – Tiếng gầm nhỏ bên cạnh vang lên chỉ đủ để cô nghe, khiến Kiều Chinh sợ hãi, cô quay mặt nhìn Cảnh Phong, nét mặt anh lúc này trong vô cùng đáng sợ, ánh mắt rực cháy như một ngọn lửa, mở trừng trừng nhìn về phía trước.
Kiều Chinh tò mò quay đầu nhìn về phía trước, Cảnh Phong đã tắt đèn trong xe, chỉ để ánh đèn bên ngoài, hình bóng của 5 tên to lớn hiện ra trước mắt cô. Bọn chúng lấy xe đứng chặn cả con đường ngăn không cho ai qua lại. Cô bèn quay đầu nhìn về phía sau, cũng có hai chiếc xe đã lao đến chặn đường rút lui của họ. Kiều Chinh sợ hãi vô cùng, cả người run lên, tay cô nhanh chóng đổ đầy mồ hôi. Tuy không phải người giang hồ những với những tình huống thế này cô cũng hiểu là sắp sửa xảy ra chuyện gì. Cô còn đang hoảng hốt chưa biết làm gì để thoát thân thì.
- Cầm lấy cái này – Cảnh Phong nhét cái gì đó vào tay cô, giống như một khẩu súng vậy – Tuyệt đối giữ im lặng không được lên tiếng có biết không?
Kiều Chinh liền gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời. Cô nắm chặt cái thứ Lâm Phong đưa cho mình, cô sờ sờ nó vài cái rồi mò đúng cái cò súng, giật mình vì xém chút nữa cô đã bóp cò, tim cô như muốn bay ra ngoài. Cô đến thở cũng không dám nhìn bọn chúng đang đến ngày càng gần chiếc xe, trên tay chúng là những cây gậy sắc dài và dẹp giống như…giống như mã tấu. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh nỗi cả gai óc lên, cổ họng cô thấy khô đắng, hai chân run cầm cập.
Cảnh Phong đột nhiên nắm lấy tay cô siết chặt, khiến cô thấy đau đến tê rần bàn tay rồi từ từ thả lỏng tay cô ra, dường như cảm giác hoảng sợ nãy giờ bị bay biến đi hết rồi.
- Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không được bước ra ngoài có biết hay không , cứ nằm im dưới này – Cảnh Phong căn dặn xong liền mở cửa bước ra ngoài.
Bóng dáng anh một mình đối mặt với 5 tên cao lớn khiến cho Cảnh Phong càng có uy hơn bảo giờ hết. Không chút e sợ nào cả, anh bình tĩnh móc gói thuốc từ túi ra rồi chậm rãi hút một hơi dài mới nhìn một tên trong như chủ mưu hỏi:
- Các người tim tôi có chuyện gì?
- Nếu mày muốn biết, vậy thi tao sẽ cho mày biết, thằng khốn mày dám cướp mối của ông còn đổi thừa ông nữa là sao?
- Buồn cười, tôi chẳng hiểu mấy người muốn nói cái gì cả – Cảnh Phong cười nhạt đáp.
- Còn giả vờ không hiểu à?
- Mày đã…..
Kiều Chinh ngồi trong xe, bên trong tối om, cô lại cúi người nằm xuống, cho nên người bên ngoài chắc chắn không thấy được cô, nhưng cô có thể nghe rất rõ những lời của họ nói với nhau.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |