Kiều Chinh ngẩng đầu lên, chậm rãi đón lấy những thứ đó, miệng không khốc, nói không nên lời:
- Cám ơn.
Kiều Chinh cảm thấy khát nước vô cùng, tay cô run run vặn nắp chai nước suối, nhưng loay hoay mãi vẫn không mở được, bàn tay bị tên kia dẫm vào vẫn đau nhức đến giờ. Hải thấy vậy bèn cầm lấy giúp cô mở ra. Kiều Chinh đón lấy chai nước uống liềm một hơi cạn nửa chai, nước vào cuống họng đang khô khốc của cô khiến chúng dịu lại. Cô uống thật nhiều nước để lấy lại bình tĩnh, cuối cùng lại bị ho sặc sụa.
- Từ từ thôi – Hải thở dài giúp cô vỗ lưng rồi xé chiếc khăn lạnh giúp cô lau đi gương mặt đã thấm đẫm nước mắt và dính máu của Cảnh Phong.
Kiều Chinh lúc này như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên để cho Hải giúp cô lau mặt. Thỉnh thoảng rên khẽ vài tiếng khi Hải chạm vào vết thương trên mặt khi bị tên kia tát vào mặt. Hải thấy vậy lập tức dừng lại, anh nhìn kỹ gương mặt Kiều Chinh thì mới thấy rõ, một bên má của cô đã ửng đỏ lên cả. Hải kiềm nén sự tức giận rồi nhẹ nhàng giúp cô lau sơ qua.
- Cám ơn – Kiều Chinh lần nữa nhìn Hải nói, sau khi anh đã lau xong gương mặt giúp cô. Sau đó cô lại chìm vào im lặng, mắt nhìn về phòng cấp cứu không ngừng cầu khẩn cho Cảnh Phong thoát khỏi nguy hiểm.
Thái liền truyền cho hải một chai nước uống, Hải vừa uống một ngụm thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cả ba nhất loạt đứng bậy dậy nhìn người bác sĩ đang đi ra ngoài, lập tức hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?
- Yên tâm đi, tuy có nhiều vất thương, nhưng không có vết thương nào nguy hiểm hay chạm vào gân, cho nên anh ấy không sao cả. Chỉ là kiệt sức vì mất máu quá nhiều mà thôi – Người bác sĩ già từ tốn đáp rồi rời đi.
Cả ba người lúc này mới dám thở phào nhẹ nhỏm.
- Phong tỏa tin tức đi, đừng để cảnh sát nhúng tay vào – Hải lập tức nói với Thái.
- Yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi hết cả rồi – Giọng Thái lạnh băng đáp rồi đưa ánh mắt hờ hững nhìn Kiều Chinh bảo – Để tôi đưa cô về.
Kiều Chinh quay đầu nhìn mấy người y tá đang đẩy Cảnh Phong đi ra, thấy anh đã ổn định mới gật đầu rồi theo Thái đi ra ngoài. Vừa lúc đó, Cẩm Tú cũng chạy đến, cô hụt hơi nhìn Cảnh phong đầy hoảng sợ rồi nhìn Thái hét lên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Im lặng đi. Đây là bệnh viện, đừng có ồn ào – Hải chau mày nhìn Cẩm Tú ra lệnh rồi đi theo băng ca đưa Cảnh Phong về phòng bệnh dưỡng sức.
- Mọi chuyện ổn rồi. Hai người mau về nhà đi, có gì ngày mai nói tiếp – Thái nắm tay Cẩm Tú lôi đi, dù cô không muốn, cũng không thoát được nên chỉ nhìn Cảnh Phong một cái đã bị đẩy vào thang máy rồi. Kiều Chinh cũng bước vào bên trong, cô mệt mỏi dựa người vào thành thang máy, bên tai là giọng hỏi lo lắng của Cẩm Tú.
Kiều Chinh cũng không nhớ mình về đến nhà là mấy giờ nữa, cũng may ba mẹ cô đều đi nước ngoài hết nếu không họ nhất định sẽ rất lo lắng cho cô. Cô cũng cho chị bếp nghỉ mấy ngày về thăm con gái, nên nhà chỉ còn mỗi cô và Cẩm Tú mà thôi. Khi về đến nhà, cô mệt mỏi vừa ngã lưng xuống giường là nhắm mắt ngủ ngay.
Nhưng khi cô tỉnh giấc, trời đã quá trưa, không thấy Cẩm Tú ở đâu cả. Cô tưởng rằng Cẩm Tú thấy cô mệt nên một mình đi học trước rồi. Kiều Chinh chẳng biết nấu ăn, toàn là Cẩm Tú nấu ăn thay cô, hôm nay Cẩm Tú đi nhưng vẫn nấu cho cô chút cháo. Kiều Chinh khẽ cười cảm kích cẩm Tú vô cùng, cô ngồi ăn hết cả phần cháo Cẩm Tú đã nấu.
Hôm qua vì kinh hoàng mà cô tỉnh cả người quên mất cơn say, nhưng sáng nay thức giấc lại thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Kiều Chinh muốn ngủ thêm một giấc nữa cho khỏe.
Vừa chợp mắt một lúc điện thoại đã reo lên, là một số điện thoại lạ, Kiều Chinh vừa mở máy đã nghe một giọng trầm ấm hỏi:
- Cô thế nào rồi?
Kiều Chinh ngớ người một lúc mới nhận ra là Cảnh Phong gọi đến, cô không ngờ anh đã tình dậy, càng không ngờ anh lo lắng mà gọi cho cô như thế. cô bèn đáp:
- Tôi ổn, còn anh.
- Tôi không sao. Tối qua cô có sợ không?
- Có…rất sợ….- Kiều Chinh thều thào đáp, giọng cô nghẹn lại khi nhớ đến chuyện đêm qua.
- Vậy nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi – Cảnh Phong nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Uhm ….
Bỗng tiếng của Cẩm Tú vang lên trong điện thoại:
- Cảnh Phong! Anh đã ăn cháo chưa, em đã cất công dậy sớm đi chợ nấu cháo còn mang đến cho anh nữa đó.
- Vậy cô cứ nghĩ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa – Cảnh Phong nói thêm một câu rồi tắt máy.
Kiều Chinh tắt máy rồi thì có chút buồn, hóa ra cháo đó không phải nấu cho cô.
Chương 3: Khoảnh khắc
Nhiều lần kiều Chinh muốn hỏi Cẩm Tú xem Cảnh Phong ra sao nhưng lại không biết có nên hỏi hay không? Cẩm Tú trước mặt cô cũng không hề nhắc đến chuyện hôm đó, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Kiều Chinh cũng không muốn nhắc đến cái đêm đáng sợ đó lần nào nữa, cô tự nhủ với lòng là, tránh xa hạng người như Cảnh Phong ra.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |