Một hôm, Kiều Chinh trên đường đến thư viện để tìm một ít tư liệu, Cẩm Tú nhắn cô chờ cô ấy cùng đi, Cấm tú đang từ bệnh viện đến. Kiều Chinh liền đậu xe một bên đường để chờ Cẩm Tú.
Nắng chiều nhàn nhạt trải rộng con đường đầy xe cộ qua lại, Kiều Chinh đứng sát vào một góc cây bên đường cho mát thì thấy một cô gái hối hả, băng từ phía bên kia đường qua, chạy về phía cô một cách gấp gáp, cô gái vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, dường như có ai đang đuổi theo cô ta, vì không nhìn đường cho nên cô ta va vào Kiều Chinh cái rầm khiến cả hai cùng té nhào xuống đất.
- Ui da….
Bị ngã đau Kiều Chinh không khỏi nhăn mặt kêu lên, còn cô gái kia bị té đè lên người cô lại lồm cồm ngồi dậy, mà dường như tay của cô ta bị trầy xước đến chảy máu, nhưng cô ta không hề chú ý đến vết thương mà lồm cồm ngồi dậy nhặt lấy một cái gói tròn dài được gói chặt còn được quấn keo kỹ lưỡng. Nhặt xong cô ta giữ chặt trong tay rồi cô ta quay đầu nhìn lại phía sau, dường như mấy người đuổi theo cô ta chỉ còn cách một chút nữa là tới rồi, nếu không có dòng xe cộ chạy băng băng đến ngăn cho họ chạy qua thì có lẽ cô ta đã bị họ bắt từ lâu rồi.
Cô gái kia nhíu mày siết chặt một gói tròn dài trên tay mình, mím môi suy nghĩ thật nhanh. Cô ta đột nhiên chồm về phía Kiều Chinh đang lồm cồm ngồi dậy, sau đó nắm lấy tay cô đặt cái gói đó vào tay cô, rồi còn ôm chằm cô một cái ra vẻ thân mật vô cùng. Cô ta quay đầu nhìn lại mấy người kia đã băng qua được con đường và đang tiến về phía họ, lập tức đứng bật dậy rồi vụt chạy.
Kiều Chinh ngơ ngác không hiểu cô ta đang làm gì, cô nhớ đâu có quen biết gì cô ta đâu mà vì sao cô ta lại ôm cô như thể quen biết từ lâu như thế. Còn cái thứ cô ta đưa cho cô là gì? Tại vì sao lại gói chặt đến như thế chứ? Vì sao lại đưa cho cô?
Thấy cô ta đứng dậy bỏ chạy, Kiều Chinh tròn mắt nhìn theo định lên tiếng gọi lại thì thấy cô ta đã chạy vào một con hẻm nhỏ mất dạng rồi. Kiều Chinh thở dài bất lực nhìn cái gói trên tay mình, chẳng biết nên làm gì với nó. Cô đành lồm cồm đứng dậy trước rồi tính tiếp.
Nào ngờ Kiều Chinh vừa đứng dậy, đang phủi bụi trên người thì trước mặt cô xuất hiện một bóng người cùng với những tiếng thở gấp. Một chiếc còng tay hình số tám bấm phập vào tay cầm cái gói kia của cô, cùng một giọng nói lạnh băng vang lên:
- Cô đã bị bắt.
- Anh nói gì? – Kiều Chinh nhìn chiếc còng trên tay mình rồi nhìn cái anh chàng mà theo cô nghĩ là cảnh sát đang mặt thường phục ngơ ngác nói.
- Cô muốn hỏi gì thì cứ về đồn mà hỏi – Giọng lạnh lùng của anh chàng đó lại vang lên, anh ta không thèm nhìn cô một cái mà cứ thế cướp đi vật trên tay mình.
Kiều Chinh giật mình hiểu ra sự việc, cô gái kia chắc chắn là đã làm chuyện phi pháp và anh chàng này là cảnh sát truy bắt cô ta. Và cái vật trên tay cô là vật phi pháp nào đó, có thể là heroin không chừng. Vì cô cầm vật này trong tay cho nên anh ta hiểu lầm cô chính là tội phạm, đồng bọn với cô gái khi nãy. Kiều Chinh hối hả lên tiếng giải thích.
- Không phải. Anh hiểu lầm rồi. Cái này không phải là của tôi đâu, là của cô gái kia vừa đưa cho tôi, tôi còn không biết trong đây là gì mà.
Anh chàng đó nghe cô nói thì cười nhạt rồi lừ mắt nói:
- Nói cho cô biết, tôi tuy là người mới vào ngành, nhưng đối với loại tội phạm như các cô, tôi đã gặp rất nhiều rồi. Ai khi bị bắt quả tang cũng khăng khăng bảo vật đó không phải là của mình cả. Nhưng cho dù cô có cố cãi thế nào thì tang chứng vẫn rành rành ở đây , chính mắt chúng tôi đã thấy đồng bọn của cô đã sang tay cho cô thứ này.
- Cái gì mà đồng bọn chứ? Tôi và cô ta không hề quen biết nhau – Kiều Chinh tức giận nhìn anh chàng kia phản bác lại – Anh đừng có mà vu khống cho người tốt. Mau tháo còng cho tôi.
- Tôi nói rồi, cô có muốn phàn nàn gì thì cứ về đồn rồi phàn nàn. Nhưng mà đồng nghiệp của tôi đang đuổi theo đồng bọn của cô rồi, chỉ cần bắt được cô ta, dù cô muốn chối cũng không chối được đâu – Anh cảnh sát kia vẫn một mực khăng khăng là Kiều Chinh có tội.
- Cái anh này, tôi đã nói rồi, tôi và cô ta hoàn toàn không quen biết nhau, cái thứ kia tôi cũng không biết là cái gì. Vì sao anh cứ một mực khăng khăn là tôi có tội thế hả. Anh đừng cho mình là cảnh sát thì muốn nói gì thì nói nha – Kiều Chinh tức giận vì khi không lại gặp học từ trên trời thế này. Lại gặp một tên cảnh sát chẳng chút lí lẽ nào hết.
- Cô cứ về đồn đi. Chúng tôi sẽ điều tra ngay lập tức, sẽ biết cô có tội hay không thôi – Giọng anh ta lạnh lùng đến nỗi khiến Kiều Chinh chán ghét.
- Được. Đi thì đi. Tôi ngay thẳng thì sợ gì anh chứ. Nếu như chứng minh tôi vô tội, tôi nhất định sẽ bắt anh cuối đầu xin lỗi tôi.
Nói xong Kiều Chinh bỏ mặc chiếc xe tay ga của mình ở đó hậm hực quay lưng leo lên chiếc xe vừa chạy tới, đó là x truy bắt của cảnh sát, trên xe còn có vài người mặc đồng phục màu xanh lá quen mắt. Lên xe, cô không nói không rằng một tiếng nào hết chỉ im lặng mặc cho ánh mắt của những người trên xe nhìn cô. Có lẽ họ cho rằng một cô gái như cô lại lao đầu vào con đường phạm tội như thế. Những ánh mắt tiếc rẻ nhìn cô rồi lắc đầu.
Tải Wattpad - Kho Truyện Hay Cho Máy Android Phần mềm đã và đang được cập nhật rất nhiều thể loại truyện hay nhất hiện nay, hãy tải và cảm nhận nha ![]() |